Logo
Trang chủ

Chương 93

Đọc to

Má tôi buông máy thở dài vì biết chuyện tình giữa tôi và H đã kết thúc nên chỉ biết ngồi chườm khăn lạnh cho tôi hạ nhiệt.
5 phút sau bác sĩ riêng nhà tôi tới, ông xem qua và tái mặt hét lên: "Mau mau đi mua vài chục cây đá dài tới đây ngay, chậm trễ là chết người đấy!".

Đêm đó nhà tôi đã phải gõ cửa 4 chỗ bán đá mà mua gần 50 cây đá để xếp thành 1 cái hòm đá và đặt tôi vào ấy cho hạ sốt.
Mọi người chỉ thầm mong tôi mau hạ nhiệt chứ cứ tăng nhiệt độ thế này thì sống sót làm sao nổi.
Má tôi không cầm lòng được nên đã khóc nhiều vì sợ mất tôi, cứ hỏi vị bác sĩ và ông bác sĩ lắc đầu trả lời: "Hết cách rồi. Sốt trên 41 độ, máu 1/3 cơ thể gần như bốc hơi. Tới sáng không hạ nhiệt thì gia đình chị nên chuẩn bị là vừa!".

Má tôi ngất xỉu vì câu nói đó, cả nhà cuống cuồng gọi người thân tới để cầu nguyện cho tôi có thể vượt qua....

Bản thân tôi trong lúc mê man bất tỉnh, tôi đã rơi vào trạng thái chết giả gần 7 tiếng và trong tôi đang có sự thay đổi dần.
Từ một thằng nhóc cười tươi, vui vẻ, hoạt náo, luôn là tâm điểm chọc cười của nhà hay luôn làm vui lòng người khác... thì giờ đây.
Tôi trở thành một thằng lạnh lùng, bất chấp, rất ít cười, rất ít khóc, và ít nói.
Tôi càng trở nên xa lánh gia đình, bạn bè và những người tôi từng xem là bạn chí cốt trong một thời gian dài.
Trong tôi luôn có một thứ LỬA HẬN ĐỐI VỚI H.

Khi gần kề cái chết, thứ duy nhất níu kéo tôi lại đó là HẬN.
Cái hận quá lớn tới mức nó không cho tôi được chết mà nó bắt tôi phải sống để trả thù....

Đề xuất Tiên Hiệp: Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Quay lại truyện Lý Do & Lời Hứa
BÌNH LUẬN