Chuyện 5. Lần này là những chuyện tiếp theo của em trong những năm học đại học. Giai đoạn này em cũng không rõ tại sao mình có thể may mắn gặp được người âm nhiều như vậy. Có những lần sợ, nhưng cũng có những lần lại không...
Đầu tiên là vào năm nhất. Lúc này mình mới chân ướt chân ráo ra mảnh đất Đà Nẵng để học tập. Trong đám bạn thân thì chỉ có mỗi mình ra đây. Năm đầu tiên mình ở nhờ nhà một người anh. Ở đây mình đã gặp một vài chuyện nho nhỏ về tâm linh. Lúc đầu bước vào nhà mình đã ngờ ngợ rồi, vì thấy bàn thờ ông Táo mà đem vứt ra ngoài cửa, còn bàn thờ Quan Âm trên tầng 2 lại đem bỏ ra ngoài ban công, và trong nhà không thờ cúng hay thắp hương gì cả. Nhưng vì ổng là bạn của anh hai nên mình không nói gì. Nói sơ qua về cái nhà mình ở nhờ này đã. Ông này và em ổng mới thuê nhà ở tại Đà Nẵng để làm việc. Ông anh là đồng nghiệp của anh hai nên mình xuống ở chung. Hai ông này đều đã trên 30 tuổi rồi và cũng khá dễ chịu.
Xuống ở ngày đầu tiên cũng bình thường, chả có việc gì xảy ra cả, ngoài việc đêm đó mình ngủ, tối nằm giường gần sáng mở mắt thì thấy nằm dưới đất. :stick:. Đến đêm thứ 2 thì thấy ngoài cái cửa sổ có bóng người ẩn hiện. Mình cũng sợ sợ, nhưng tự nhủ đã có kinh nghiệm rồi nên khấn trong đầu:
"Tôi chỉ đến ở nhờ mà thôi, có việc gì xin bỏ qua cho tôi, tôi không làm gì ảnh hưởng đến mấy người đâu."
Sáng ra kể cho ông em nghe thì ổng chỉ nói "éo tin :big_smile:". Mình cũng không nói gì, chỉ nghĩ thầm "Thằng ngu lần sau gặp họ hù cho đái ra quần". Khúc dạo đầu chỉ vậy, và mọi việc vẫn yên ổn cho đến vài tháng sau, ngoại trừ trong thời gian này 3 thằng thay nhau bị ốm vặt :sweat:. Lúc mình thi học kỳ I xong thì vợ con ông em từ ngoài quê vào thăm ổng. Hai đứa con, lớn 4 tuổi và nhỏ 1 tuổi. Vợ con vào từ sáng, ở đến chiều thì thằng lớn lăn ra ốm, cứ khóc ằng ặt (mịa con trai 4 tuổi mà nó cứ khóc toáng như mới đẻ ấy), còn con bé thì cứ nhăn răng chỉ thằng anh cười như khỉ ấy. Đến tối thì thằng anh đi bác sĩ uống thuốc xong rồi thì ngủ, chắc có lẽ nó mệt vì bận khóc từ chiều đến tối. Thấy thế mình và 3 người kia cũng yên tâm mà đi ngủ. Vừa ngủ được 2, 3 tiếng thì tới lượt con em khóc ré lên, dỗ thế nào cũng không nín, kể cả bỏ cả dao xuống gối nó. Vì dỗ miết mà nó không nín, cũng thêm phần mệt mỏi vì chăm thằng anh từ chiều, giờ lại thêm con em nên mẹ nó cũng khóc theo. Vừa khóc bả vừa nói nghe thảm lắm:
"Đừng hại con tôi mà tụi nó còn nhỏ biết gì đâu, có làm gì thì làm tôi này."
Lạ thay, ít phút sau con bé nín khóc, và rồi thiu thiu ngủ. Lúc này mình ngạc nhiên lắm vì lần đầu tiên thấy vậy mà. Thế là 4 người ngồi lại nói chuyện với nhau. Vợ của ông em mới nói: "Hai người là lớn rồi mà còn dại, tại sao không đem bàn thờ Quan Âm vào nhà mà vứt ngoài ban công, còn bàn thờ ông Táo nữa, của chủ cũ để sao thì mình để y vậy đi, thay đổi làm gì?". Và mình kể thêm chuyện ngày đầu mình ở nhà này nữa, hai ông kia cứ gọi là tái mặt. Thế là ngày hôm sau 3 anh em đem bàn thờ Quan Âm vào nhà, đóng lại bàn thờ ông Táo rồi nhang khói cẩn thận. Từ đó tất cả bình yên và không có thêm chuyện gì cho tới khi mình học hết năm 1 thì mình ra ở trọ riêng, hai anh em ổng thì về quê. Mình nghĩ vong trú ngụ tại nhà này cũng hiền, chỉ cần thờ cúng yên ổn thì không sao, và họ cũng không phá phách gì nặng lắm (vợ ông em khóc lóc van xin thì đã thôi không phá nữa :byebye:). Qua lần này mình nghĩ người âm cũng có xấu, tốt, đâu phải ai cũng chăm chăm nhảy ra bắt người sống để thế chỗ, hoặc rủ đi chơi chung cho vui :byebye:.
Quãng thời gian mình ra ở riêng thì năm 2 không có gì để nói, chỉ từ khoảng bắt đầu vào năm 3 cho đến bây giờ. Bắt đầu năm 3 thì mấy thằng trong phòng đột ngột chuyển trọ khiến mình ở một mình :stick:. Ở một mình được khoảng 1,5 tháng thì một tối mình đi chơi về khuya, khoảng tầm 12h hoặc trễ hơn. Mình đi trên đường Bế Văn Đàn sau lưng sân bay (bác nào ở Đà Nẵng chắc biết, sân bay Đà Nẵng thì thôi rồi...). Đang đi thì thấy một em gái đi xe đạp trước mặt, nhìn từ sau lưng thì hot lắm nên mình phóng xe lên để nhìn rõ mặt, thì em ấy cúi gằm mặt xuống nên không thấy được. Mình cũng quên không nhìn xem có chân không :gach:. Tưởng em ấy sợ nên mình rồ ga chạy thẳng. Chạy đến gần chỗ giao nhau với đường Hà Huy Tập để về phòng mình thì mình thấy em ấy chạy ngay trước mặt, cách tầm 10m. Thôi xong mình biết gặp cái gì rồi, đành chạy vụt qua rồi lao gấp về phòng đóng cửa nằm thức tới sáng. Vừa nằm suy nghĩ vừa tự nhủ mình ngu, làm gì có đứa con gái nào nửa đêm nửa hôm đi xe đạp một mình qua cái con đường vắng tanh vắng ngắt lại còn tối như thế, không bị nó dắt theo là may rồi. Mình cứ nghĩ mọi chuyện yên ổn rồi, nhưng ai ngờ từ đó cứ vài ngày là y rằng lúc ngủ tự dưng cửa phòng lại có tiếng gõ cộc cộc, còn nếu không gõ cũng là tiếng cào cửa gỗ sồn sột đến vãi cả linh hồn. Do đã gặp vài lần nên mình tự nhủ nó chỉ cào, gõ cửa mà không vào phòng được nên không sao, thế là mình mặc kệ ngủ luôn xem ai lì hơn ai. Mình có gọi điện cho mấy thằng bạn thì thằng nào cũng nghĩ y như mình. Tiếng gõ cửa, cào cửa vẫn đều đặn như thế, và mình cứ suy nghĩ như thế cho đến đầu tháng 12 khi mình sắp về nhà để nghỉ đợi thi học kì. Chiều hôm đó khi đi học về, chạy tới ngã tư cầu Sông Hàn (lúc này vì đang vội về gấp để đi chơi nên mình chạy cũng khá nhanh) thì đứt dây ga xe. Mình hoảng quá và cũng không hiểu tại sao lại có thể làm 3 thao tác cùng 1 lúc: âm côn, tắt máy, đạp phanh xe. Xe mình dừng lại ngay giữa ngã tư. Trong khi mình còn đang định thần lại thì thằng bạn cùng lớp chạy ngang thấy vậy nó dừng lại hỏi han rồi phụ mình dắt xe đem sửa. Dắt vào tiệm thay dây ga thì ông chủ phán câu xanh rờn:
"Dây ga mới thế này mà em chạy đứt cũng hay đó chớ."
Về nhà mình suy nghĩ kĩ lại thì không còn gì khác ngoài việc bị phá rồi. Thế là tối đó mình sang phòng thằng bạn ngủ, rồi tối hôm sau lên xe khách về nhà luôn. Tới ngày thi mình ra thì ở hẳn bên nhà bạn để thi (mình thi 5 ngày). Thi xong mình lại về nhà, và đến tận ngày 2-1 mình mới ra Đà Nẵng lại (trong thời gian này mình đã nhờ bạn kiếm ra được 1 phòng khác để ở). Lúc mở cửa phòng thì ôi thôi rồi, cứ như vừa có đánh nhau ở đây xong. Trước khi về mình dọn dẹp kĩ càng rồi thế nhưng lúc ra thì bàn bị lật ngửa, giường chiếu lộn xộn hết cả lên, mạng nhện đầy tường, rác rưởi đầy sàn, xô chậu trong WC thì ngổn ngang như bị ai đá vậy, mà trước khi về mình khóa cửa kĩ rồi nhé. Báo hại mình dọn dẹp cả 1 ngày mới xong. Chiều đó mình trả phòng lại rồi dọn qua phòng mới ở luôn.
Ở phòng mới được hơn 10 ngày (lần này mình ở chung với 1 thằng), sau khi làm quen với mọi người trong xóm trọ thì tối đó hình như ngày 15-1 thì phải, mình với thằng bạn chung phòng, thêm thằng phòng đối diện cùng 1 người chị đi nhậu. Tới 1h sáng thì đi về. Thằng bạn chở mình về, đi trên đường Phạm Nhữ Tăng. Đến giữa đường thì từ xa xa mình đã thấy có một anh thanh niên ngồi dựa vào chiếc Innova, đầu thì gục xuống. Vì đã có kinh nghiệm rồi nên mình đợi thằng bạn đến gần mới nhìn kĩ, thì thấy nhìn xuyên qua anh ta thấy cả cái lốp xe (mình không say nhé, uống có 2 lon bia thôi). Quần áo anh ta mặc thì như thanh niên bây giờ, có điều nhìn bẩn và rách rách lắm. Mình không dám la to, chỉ thúc nhẹ thằng bạn rồi nói "Chạy nhanh lên". Thằng nãy cũng hiểu ý nên vít ga chạy thẳng về phòng. Sáng mai 2 thằng đi rêu rao cho cả xóm nghe chuyện, sẵn tiện mình chém luôn về vụ gặp em gái trên đường Bế Văn Đàn. Mấy người lớn nghe xong bảo đúng rồi khu sân bay này trước giờ vốn nhiều mà. Mà lạ là mình không hiểu tại sao con ma nữ không theo phá mình nữa, tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu. Lúc này này mình cứ suy nghĩ có khi nào mình có mắt âm dương không, sao mà thấy ma miết vậy???? :sosad:
Rồi thì về nghỉ Tết cũng không có gì đáng nói cả, chỉ có đêm mồng 5 mình với thằng B đi uống cà phê (mấy thằng kia đi quả lẻ rồi :gach:). Nói một hồi lại nói về ma quỷ, mình kể xong và nêu luôn giả thuyết mình có khi mình có mắt âm dương thì thằng B mới bảo:
"Không có đâu, tất cả là do mày thôi. Cũng vì trước giờ mày hay nói nhiều quá, từ lúc gặp ma lần đầu tiên đi đâu mày cũng kể cả, nên từ giờ mày sẽ còn thấy nhiều đấy."
Mình không hiểu mới hỏi tại sao thì nó mới giải thích:
"Chuyện của tao thì mày cũng biết rồi đấy, nên khi tao lên chùa gặp sư thầy (em xin phép không nói tên) để tâm sự, thì tao mới biết là không phải ai cũng gặp ma được, phải có duyên nợ mới thấy. Mà họ đã cho mình thấy tức là họ có chuyện cần mình giải quyết giúp, đằng này mày không giúp thì thôi, còn xua chó cắn họ (anh mình xua mà), rồi còn đi kể lung tung cho người này người khác nghe nữa, như vậy thì người cũng tức chứ nói gì đến ma. Mà con người tức 1 thì ma tức 10 nên mày sẽ bị cho thấy nhiều nữa đấy :sosad: (nó tự suy ra đấy), có câu "Vì yêu sinh hận, vì hận sinh ma", đặc biệt là chuyện con bé đi xe đạp ý, chắc có duyên nợ trước với mày rồi mà mày còn đi kể quanh, nên từ giờ mày sẽ còn thấy ma nhiều nữa bạn à, tao thề đấy."
Nó chỉ nói vậy, tuy không rõ lắm nhưng mình tuyệt đối tin, vì trong nhóm bạn nó mình với thằng F là thân nhất, vả lại chuyện tâm linh của nó còn vãi hơn nhiều so với mình nên nó có kinh nghiệm và hiểu biết nhiều hơn. Mình sẽ kể chuyện về thằng này sau nhá :byebye: vì dài lắm ngại type. Từ sau cuộc tâm sự riêng với nó lần này mình ít nói hẳn đi (ai cũng công nhận nhé), và tự hứa là lần sau có duyên gặp ma nữa sẽ chỉ kể cho người thân nghe mà thôi, không bạ đâu kể đó nữa, tính mình khi say say rồi là lại càng chém tợn. Mình tự nhủ phải cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình, vì biết đâu ngay cạnh mình.....:stick: