Logo
Trang chủ
Chương 7

Chương 7

Đọc to

Chuyện 7: Đây là lần mình thấy khó viết nhất, vì những chuyện này kể về anh hai mình, người vừa gần gũi thân thuộc, vừa xa lạ. Một vài sự kiện không liên kết liền mạch với nhau, nhưng mình sẽ cố gắng viết hay nhất có thể.

Anh mình sinh năm 1988, ngày sinh theo âm lịch của ảnh rất đẹp: ngày 8-8-1988. Ba mẹ kể lại, ngày làm thôi nôi cho ảnh, từ ngoài quê nội có một ông (mình cũng chả biết gọi sao, chỉ biết là lớn tuổi lắm) vào để cúng. Ông này xem ngày giờ sinh rồi nói anh mình sau này lớn lên may mắn lắm, hợp sao hợp mạng gì đó nên có người phù hộ, tóm lại là rất may mắn. Ba mẹ mình nghe vậy thì rất mừng, và rồi ảnh cứ lớn lên và sống bình yên như thế, cho đến khi...

Năm anh hai học lớp 10 thì mình học lớp 4, nên mọi sự việc này mình nhớ như in.

Ảnh vào học lớp 10 được 2 tháng thì bị sốt siêu vi, nhưng lại không khỏi hẳn, cứ đỡ đỡ được một tí lại trở nặng, vì ảnh không chịu nghỉ học, sợ không theo kịp bài vở (ảnh học trường chuyên mà, giỏi lắm). Tình hình cứ kéo dài như thế tầm 2 tuần thì ảnh buộc phải nghỉ ở nhà vì sốt cao quá rồi. Trong thời gian ảnh bị ốm, ba mình đôi lúc lại mắng ảnh vì tội bướng, không chịu nghỉ học và không chịu đi lại cho khỏe người, mà cứ nằm trên giường. Ảnh nằm nhà được 2 ngày, tới tối ngày thứ 3, khi cả nhà đang ngồi ăn cơm, thì bỗng nhiên đầu ảnh quay ngoắt ra sau gần như 360 độ, đến hãi, rồi lên cơn co giật, chảy dãi đầy mồm. Ba mình vội bế ảnh lên giường (lúc này mới thấy ba mình khỏe thật, anh hai mình to con lắm), còn mẹ thì sai mình và thằng em chạy sang nhà nội kêu cô mình (là bác sĩ) sang xem tình hình cho anh mình. Vì mình và thằng em còn nhỏ, lại vừa thấy cảnh kinh hoàng vừa rồi, nên hãi quá, chỉ biết đứng như trời trồng trước cửa nhà mà không biết chạy đi đâu. May sao có ông chú mình đi mua thuốc lá về, thấy hai thằng đứng lớ ngớ trước nhà mới chạy lại hỏi han, rồi vào phụ ba mình một tay, còn mẹ thì vừa chạy sang nhà nội vừa gọi taxi. Cô mình chạy sang bảo phải đưa anh đi viện gấp, nguy kịch lắm rồi. May sao lúc này taxi cũng vừa tới, ba và chú mình khiêng anh mình ra taxi, rồi cũng cô mình lên thẳng bệnh viện. Lên đến bệnh viện và đưa ảnh vào phòng cấp cứu thì ông nội mình cũng lên và bảo chuyển anh vào Sài Gòn ngay trong đêm, bằng cách nào cũng phải cứu cháu đích tôn cho ông. Nhưng cô mình và mấy bác sĩ bảo có đưa đi đâu cũng vậy thôi, vì đã biến chứng sang não rồi, gia đình nên chuẩn bị tinh thần: một là anh mình đi, hai là sống nhưng không được bình thường, còn trở lại bình thường như cũ là rất khó. Mẹ mình ở nhà thì khóc hết nước mắt, còn hai anh em mình thì nhỏ quá, thấy mẹ khóc cũng chỉ biết nhìn thôi (em mình còn khóc theo). Ảnh hôn mê 3 ngày liên tục, không biết gì. (Trong 3 ngày này là lần đầu tiên mình thấy ba mình khóc). Cả nhà cũng chuẩn bị tinh thần xong xuôi cả rồi, thì ảnh lại tỉnh dậy. Ba kể lại, sáng đó ba vào thay ca cho cậu mình, thì vừa vào tới giường bệnh thì ảnh mở mắt, nói khó khăn: "Ba ơi". Cậu mình thấy vậy thì chạy đi gọi bác sĩ tới. Bác sĩ đến xem xét rồi bảo tình hình anh mình vậy là ổn rồi, có cơ hội bình phục hoàn toàn như vậy là rất hiếm. Ba mình và cậu nghe vậy thì bật khóc vì vui mừng, ông nội mình cũng y vậy khi biết tin. Sau đó ảnh bình phục rất nhanh và lại trở lại như cũ, có điều lần này ảnh mang trên người một giác quan khác: "Mắt âm dương".

Lúc ảnh từ bệnh viện về, ảnh kín tiếng hẳn, ít nói chuyện với mình lắm, đặc biệt là về chuyện tâm linh, mãi đến khi mình gặp ma lần đầu tiên ảnh mới bắt đầu chia sẻ với mình. Anh hai kể lại với mình rằng:

"Mày không biết đâu, khi anh sắp xuất viện, tự nhiên anh thấy trong bệnh viện nhiều người hẳn lên, họ đi tấp nập kín cả hành lang lẫn bệnh viện. Nhưng anh cứ nghĩ là người nhà vào thăm nhiều quá nên như vậy. Anh còn thấy họ đứng cả bên giường bệnh của anh mà chỉ trỏ, nhưng anh cũng không để ý vì mệt quá. Đến ngày mà anh được cho về, thì hành lang chật kín người là vậy, mà anh cứ đi xuyên qua từng người một, người một... Lúc đó anh mới biết họ là ma. Mà lạ lắm, cả ban ngày anh cũng thấy, có điều ít hơn ban đêm thôi, mà anh cũng không hiểu sao anh không thấy sợ, chỉ thấy họ giống như người bình thường, đôi lúc anh còn thấy tội cho họ nữa.

Đến khi tao hoàn toàn bình phục thì tao ít thấy hẳn, chỉ khi nào có gì đó bất chợt xảy ra, hoặc tao có linh cảm thì tao thấy họ, hoặc giả tao đi vào vùng âm khí nặng nề thì tao lại thấy, thế thôi. Mày còn nhớ Tết năm 2008 chứ, tao lên Về Nguồn chơi (thím nào ở Pleiku chắc biết khu này), trước khi lên đến đó, tao và bạn dạo qua khu nghĩa trang, tao đã thấy người âm đứng đông như cả kiến cỏ rồi, mà lạ lắm, họ không đi ra được khỏi khu nghĩa trang, cùng lắm chỉ cách cổng 10m mà thôi. Nhưng vì quen rồi tao cũng không quan tâm lắm. Khi lên đến khu Về Nguồn, gửi xe xong thì tao và thằng bạn đi vào thì gặp một thằng bạn cũ năm cấp 2 đi ra cùng với con ghệ nó. Tao đứng lại chào hỏi nó, rồi hỏi thăm tình hình sức khỏe, công việc này nọ, rồi cho nhau số điện thoại để liên lạc. Trước khi nó ra về, anh còn chửi nó sao đánh phấn trắng mặt giống như là gay nữa, nó chỉ cười rồi đi về. Tao tạm biệt nó thì quay lại với thằng bạn. Nó hỏi tao là sao lại đứng lại nói chuyện với không khí, làm nó chờ mệt quá. Tao mới bảo với nó là gặp thằng bạn cũ, đứng nói chuyện cả buổi mà nó không thấy à, còn cho nhau số điện thoại nữa. Thằng bạn tao nghe thế chỉ im lặng không nói gì, và lôi sợi dây thánh giá ra đọc kinh (ông bạn này của anh hai mình là người dân tộc, có biết ít về bùa ngải). Tao thấy lạ nhưng cũng không nói gì, cho đến vài ngày hôm sau, tao lên rủ thằng bạn gặp ở Về Nguồn đi cà phê thì không liên lạc được, bực quá tao lên nhà nó thì má nó cho biết là nó và ghệ nó chết hơn 49 ngày rồi, bị đâm chết cũng tại khu Về Nguồn đó, quần áo, điện thoại gì đều chôn theo nó hết. Tao nghe vậy thì rụng rời mà bỏ đi về nhà, và suy nghĩ tại sao tao thấy mà thằng kia không thấy...". Sau này thi thoảng đi ngang nhà nó, tao lại thấy nó lảng vảng hết từ cửa trước tới trong nhà, mà nhà nó thì không ai thấy.

Mình nghe anh hai kể với giọng đều đều và bình thản, cứ như là đó là điều bình thường trong cuộc đời của ảnh, mà thấy khâm phục vãi ra. Trong lần chia sẻ kinh nghiệm này, ảnh còn kể thêm cho mình nhiều chuyện mà anh đã từng gặp, thấy và trải nghiệm.

"Khi tao mới học năm nhất, sáng sáng tao hay chạy thể dục với thằng bạn chung phòng, chả phải là siêng gì đâu, chủ yếu ngắm gái thôi, thường thường quãng đường tụi tao chạy thì ngang qua một cái sân thể dục. Sáng đó như thường lệ, tụi tao vừa chạy vừa ngắm gái, đang mải mê thì tao thấy ở chỗ mấy cái xà đơn trong sân thể dục có một ông mặc đồ công sở cứ đi đi lại lại, thi thoảng lại ngước lên nhìn cái xà đơn. Mà cứ chỉ lạ lắm, nên tao mới tò mò quan sát, vì mới 5h30 sáng thì làm gì có ai ăn mặc kiểu vậy mà đi ra đó. Đang dòm dòm thì ổng quay hẳn mặt lại nhìn tao, nhìn thấy cái bản mặt xám xám tởm tởm quen thuộc thì tao biết thấy cái gì rồi, nên đành chạy thể dục tiếp với thằng bạn. Đến lúc tụi tao về là khoảng 7h, thấy mọi người xúm lại đông nghịt, có cả CA nữa, nên tao và thằng bạn vào xem có gì náo nhiệt không. Chen chúc vào rồi hỏi thăm thì tao biết được là có một ông thắt cổ trên cái xà đơn, mẹ đúng là cái con ma tao thấy khi sáng, từ quần áo đến đầu tóc, chỉ có nét mặt là đã thay đổi. Mày có tin không, cứ vài ba ngày tao lại thấy ổng lởn vởn chỗ mấy cái xà đơn, mãi cho đến một ngày có một đám người lại đó cúng tao mới không thấy nữa. Tao nghe ngóng được thì ông này ham banh bóng, đề đóm nên vỡ nợ đi tự tử, đã thế còn về ám gia đình bằng cách hiện về đòi tiền, nên gia đình cúng cho ổng đi hẳn" (kể xong anh hai cười khà khà, không biết có phải ổng bịa ra khúc đòi tiền hay không).

Anh hai còn bảo ở cái kí túc xá của trường ảnh có một cái phòng có quỷ ám, chứ không phải ma ám như bình thường. Mình bảo là nói dóc, không tin thì ăn ngay một đá vì tội bật lại cấp trên và mất lòng tin nơi lãnh đạo, đùa ảnh tí cho vui, chứ những chuyện anh hai nói cũng như thằng B em đều tin là sự thật. Chuyện về quỷ ám như vầy.

"Cũng năm nhất ấy, tao theo mấy thằng bạn vào KTX chơi, đi ngang qua phòng đó thì tao thấy hết, từ con bé, tới cụ già, tới cả đứa con gái lởn và lởn vởn trong phòng, tao chỉ nghĩ ma đâu mà ở đó lắm thế, mà cái phòng thì khóa cửa cả ngày. Tao cam đoan là quanh đó không ai thấy, ngoại trừ tao, vì có mấy lần tao thấy tụi nó bu bám trên người mấy thằng sinh viên đứng chơi trước phòng đó, mà có thằng nào biết đâu. Đến một ngày tao thấy chuyện lạ mày ạ, chẳng phải con bé, bà già hay gì cả, mà chỉ một khuôn mặt kinh tởm thôi, tao không biết dùng cái gì để diễn tả, chỉ biết nói là kinh hoàng lắm, và nó nhìn chăm chăm vào tao, và chỉ nói "biến đi, con mắt của mày không làm gì được tao đâu". Kể từ khi thấy được người âm, thì đó là lần tao sợ nhất, tao bỏ chạy về phòng trọ luôn, và cạch không sang đó nữa. Một thời gian sau thì có mấy đứa con gái vào ở phòng đó, tao nghe nói tụi nó bị ám này nọ đủ kiểu, mà nói không ai tin, xin cả bùa trên chùa, mời thầy về cúng cũng không hết được, cuối cùng thì chuyển hết về quê, hậu nhưng một con bị điên, còn một con thì bị chết. Vụ này thì tao không rõ đoạn kết đúng không, vì tao không dám sang KTX mà, vì nếu sang có khi người chết lại là tao, tao nghĩ là bình thường con quỷ đó hay biến thành những hồn ma để lừa thổ địa hay thầy pháp, nên lúc biết tao thấy được nên nó hiện nguyên hình, mà tao cũng chẳng rõ nữa".......... Ảnh kể xong mà trên mặt vẫn còn nét bàng hoàng, làm em cũng xém tè ra quần. Đó là lần tâm sự lâu nhất của hai anh em, vì lên cấp 3 mình cũng mãi chơi, với lại kể cho ảnh nghe mấy chuyện mình nghịch ngu, ảnh lại đánh cho. Mãi đến khi lên đại học, hai anh em mới tâm sự lại, nên mình biết thêm một số chuyện khác.

Anh hai nói là mắt âm dương có thể thấy được tương lai, nhưng ít, và chỉ những gì liên quan đến mình. Cụ thể năm 2012 cũng là năm tuổi của anh mình, tháng giêng năm đó anh nói với ba mẹ rằng ảnh sắp gặp hạn lớn, ảnh đã nhìn thấy hạn đó, nhưng chắc sẽ không tránh được, và không biết là bị gì, nhưng chỉ biết là gặp hạn thôi, ba mẹ cũng hơi lo, nhưng ảnh bảo yên tâm, nếu để ý kĩ sẽ đỡ hơn. Ai ngờ được, sang tháng 2 âm lịch ảnh bị té xe (té ở đường rừng và không có MBH), đưa vào viện chụp cắt lớp thì bác sĩ bảo bị nứt sọ 2 chỗ, tình hình khó khăn lắm, ở nhà ai cũng nhốn nháo cả lên. Nhưng rồi cũng như lần trước, anh lại hôn mê 3 ngày rồi tỉnh, và còn hồi phục nhanh hơn (nằm viện chỉ 1 tuần rồi về nhà 100% nhé). Rồi khi anh hai đi làm lại thì anh lại nói chuyện được với người âm.(Có confirm nhá). Anh lái xe và kế toán của anh mình kể lại.

"Nhiều đêm đang đi kiểm tra trong rừng, sếp bảo dừng xe lại rồi ổng xuống đứng nói chuyện, mà có lúc thì nói với gốc cây, cục đá, bụi rậm, tụi anh hỏi thì ổng chỉ bảo "Người ta đứng đầy ra đây hỏi đường với xin ăn miết mà tụi em không thấy à, anh chỉ trả lời cho họ thôi", cứ những lần như thế xong là hôm sau lại lên mâm lên cỗ ra chỗ đó cúng. Có lần đang đi ổng bảo bộ đội hành quân kìa, mà trong rừng tối om làm gì có ai đi trong đó mà bộ với chả đội. Có lần ghê nhất là mấy anh em đi nhậu, đi đường tắt là có qua một cây cầu, sếp mới bảo là tối có về đừng ai đi qua một mình, có mấy thằng vất vưởng trên cầu, mà làm gì có ai, nên tụi anh tưởng đùa. Ai ngờ tối đó con bé chung công ty kiếm cớ về sớm nó đi ngang qua cây cầu thì bị nhập, tụi anh nghe chuyện chạy xuống thì đã thấy mới thầy về rồi, thầy nói con bé bị một xác nhiều hồn ổng không đủ sức phải mời thầy khác về, con bé đó hết nói giọng nam này tới giọng nam khác, tuyệt không nghe giọng nữ và khỏe khắn mấy người giữ cũng không được, cuối cùng phải mời tới 2 ông thầy rồi đáp ứng đủ nhu cầu của mấy con ma đó (tụi nó không đòi lấy chị này chỉ muốn tài sản hoặc đưa hồn tụi nó về nhà thôi) thì tụi nó mới xuất ra hết, nhưng con bé cũng dở điên dở dại ra, đến tiếc. Sau vụ đó thì sếp ít nói mấy chuyện tâm linh này hẳn, hầu như là không luôn".

Tình hình cứ như thế thì đến vài tháng sau anh hai mình dần dần không thấy được người âm nữa rồi, không thấy không cảm nhận được nữa. Ảnh cũng không quan tâm, chỉ đến trước tết vừa rồi ba và ông nội mới đưa anh hai đi coi thầy để xem chuyện làm ăn và tình duyên thì thầy phán:

"Con có vận số lớn lắm, thầy cũng không xem được nhiều, thầy chỉ biết con đã từng dạo qua quỷ môn quan 2 lần rồi, con cũng đã từng sở hữu âm dương nhãn, nhưng không phải do bẩm sinh đã có, mà do từ lần con gặp biến cố đầu tiên mà sinh ra, đến lần thứ 2 thì năng lực mạnh hơn nữa, nhưng do con không luyện tập và không theo ai chỉ dạy nên nó cũng sớm lụi tàn, mắt đến bây giờ chỉ là mắt trần mà thôi, và vĩnh viễn không lấy lại được. Còn chuyện tình duyên của con thì tự bản thân con đã thấy được, ta không can dự vào được, vì lúc con và người yêu con bây giờ quen nhau thì âm dương nhãn vẫn còn, nên con thấy hợp thấy tốt là được, không cần phải xem ở đâu nữa. Nhưng con nhớ điều này, con có duyên nợ với người âm, nên lỡ sau này họ có tìm đến thì con đừng sợ mà hãy giúp họ con nhé...!". Ông và ba mình nghe xong cứ gọi là tái cả mặt (ảnh chỉ cho riêng mình biết thôi).

Ngày 27 Tết, ảnh rủ mình lên chỗ ảnh làm liên hoan cuối năm, tối đó khi tiệc tàn còn 4 anh em thân thiết ngồi nói chuyện (anh lái xe và anh kế toán), mình mới hỏi anh hai là không còn mắt âm dương anh thấy tiếc không, thì ảnh trầm ngâm rồi trả lời.

"Tao cảm thấy mừng vì không còn con mắt đó nữa, mày không biết cản người âm người dương đan xen vào nhau nó liêu trai nó khó chịu đến nhường nào đâu, rồi phải tiếp chuyện của cả âm lẫn dương....., rồi mỗi khi mày ngủ, có lúc giật mình thức giấc thấy họ đứng nhìn mình với vẻ mặt van xin điều gì đó thì khiến mình sợ hãi, bức bối lắm, may mà tao cũng đã quen rồi. Tao cũng không muốn nói chuyện với họ đâu (có ai muốn) mà họ bắt buộc đấy, thêm tao làm trên rừng này nữa, đi đâu cũng gặp cũng phải nói chuyện, giai đoạn đó là tao mệt mỏi nhất, nhưng cũng may là nó kết thúc sớm, bây giờ tao thấy hoàn toàn nhẹ nhõm... dương thế vẫn tốt hơn nhiều mày ạ".

Nói rồi ảnh lại trầm ngâm hút thuốc, trên đầu gió rùng vẫn thổi.. vẫn thổi, tựa hồ như quanh chỗ mình ngồi cũng có sự tồn tại của những người đến từ cõi khác...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Đạo Trường Đồ
BÌNH LUẬN