Em nhìn tôi chăm chú, thái độ phấn khích mong chờ một câu chuyện hay ho về tôi. Khẽ ho để lấy giọng, tôi mở lòng mình ra với em…
- Tên cô ấy là Hân, là người con gái dịu dàng…
Anh với cô ấy yêu nhau suốt 2 năm cấp 3 và những năm học đại học, 2 đứa tụi anh đều rất vui vẻ và bình yên vô cùng. 2 đứa có ý định sau khi ra trường, sẽ làm đám cưới. Cứ tưởng, có mục tiêu rồi, sẽ cứ thế mà cố gắng phấn đấu, chờ ngày ra trường thôi. Nhưng đời có ai biết được chữ “ngờ”…
Lên Đại học, anh quen với ba người bạn, có thể nói là thân thiết, cùng vào sinh ra tử, sẵn sàng sống chết vì nhau, em cũng gặp rồi đấy.
Hôm sinh nhật của anh, cô ấy nấu vài món và mời bạn anh đến mừng. Tụi anh đã có một buổi tối rất vui, lúc cô ấy vào phòng vệ sinh, Trung bảo với anh:
- Thằng này tốt số thế, có được người yêu xinh như tiên ấy, lại hiền dịu, nhà lại có cơ nữa chứ.
Anh rất hãnh diện, tính sĩ diện lại cao, gặp hơi men nên càng được dịp bốc lên đầu:
- Em ấy còn rất chung thủy và mạnh mẽ. 4 năm yêu nhau, nàng chỉ cho tao hôn và ôm eo thôi.
- Thế cơ à? Tao không tin đâu.
- Thật đấy! Không tin mày thử xem, có đoạt được cô ấy khỏi tay tao không.
- Mày đừng ngạo mạn.
- Tao không ngạo mạn, mà tao tự tin vào tình yêu của nàng.
- Vậy tao sẽ cho mày thấy, đàn bà dễ thay lòng đổi dạ lắm.
Anh với Trung giao kèo với nhau. Anh thật ngu ngốc, không biết nghĩ cái gì, đem bạn gái mình ra đặt cược, chỉ là vì sự thủy chung của cô ấy.
Anh luôn nghĩ, cô ấy rất yêu anh, 4 năm yêu và cả tương lai hẹn trước, chắc chắn cô ấy sẽ không ngã lòng với một kẻ mới quen như Trung, nên anh không mảy may đề phòng. Yêu nhau lâu vậy, mọi thứ quá quen thuộc, quá đi vào lối mòn, đôi khi anh cũng cảm thấy nhàm chán, và có lẽ cô ấy cũng cảm nhận như vậy…
Cô ấy đôi khi gặp chuyện không vui trong công việc làm thêm, lại về lo cơm nước cho anh. Anh thì vô tâm, cứ la cà phố phường, thế là stress, tụi anh cãi nhau thường xuyên hơn, toàn những điều vụn vặt.
Anh cũng không chủ động làm lành mà cứ mặc kệ, để cô ấy khóc thỏa thích, khóc chán lại nấu cơm cho anh ăn. Nói chung, quãng thời gian đó, anh thật có lỗi với cô ấy…
Trung chờ những dịp như thế, hắn luôn có mặt kịp thời những lúc cô ấy tủi hờn nhất.