Logo
Trang chủ
Chương 15

Chương 15

Đọc to

Một ngày mưa, trời u ám và đầy sũng nước. Tôi nằm dài trên chiếc sô pha, bật đi bật lại mấy kênh trên tivi mà không để tâm vào nội dung của các kênh. Thi thoảng, tôi lơ đãng nhìn trời, lòng nhớ em đến điên dại…

Không để mình chịu đựng thêm phút giây nào nữa, tôi vồ lấy điện thoại, gọi cho em, dẫu chỉ cần nghe thấy giọng nói của em thôi thì tôi cũng thỏa cơn nhớ nhung. Nhưng em không nghe máy, lòng như có lửa đốt. Tôi rời khỏi nhà, bất chấp cơn mưa…

Tôi chẳng biết tìm em nơi nao, cứ lòng vòng chạy xe quanh những con phố thân quen mà em thích đi, rồi chạy qua Nhà Hát Lớn, sau cùng tìm thấy em, đang rúc mình trong một góc của Nhà Thờ Lớn để tránh cơn mưa…

Tôi đưa cho em điếu thuốc đã cháy, em đón lấy, môi nhợt nhạt dần trở lại hồng hào, nhìn em tội nghiệp như một con mèo mắc mưa…

Tôi định lấy tay gạt đi những giọt nước vương trên mí mắt, chảy dài trên má, nhưng em lắc đầu nhìn tôi với đôi mắt đầy nước.

- Có chuyện gì vậy, Người Lạ? Nói anh nghe, tại sao lại ngồi đây mà khóc thế?

Em dựa vào vai tôi, như trút hết sức nặng của cái đầu đầy nghĩ suy sang… Im lặng...

Tôi và em ngồi nghe tiếng mưa rơi, thi thoảng em khe khẽ hát, những câu hát đến nao lòng…

“Ta vẫn coi đời như cuộc viễn du dù đi mãi không tìm ra lối về
Đâu bước chân xưa hằn trên cát bụi
Thời gian nỡ đành sao xoá nhoà
Theo tháng năm ta tìm về chốn xưa
Ôm nỗi đau để xóa hết hận sầu
Nhưng biết đâu vẫn còn nhiều ngang trái,
Nên đành về làm cát bụi mà thôi…”

- Hà Nội à? Em đã ngã xuống vực sâu, và chẳng thể nào leo lên được…

- Anh sẽ kéo em lên!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tình yêu học trò
Quay lại truyện Ma nữ
BÌNH LUẬN