Tôi đã thấy vết sẹo còn mới nguyên ở cổ tay em, định bụng sẽ hỏi em vào một dịp nào đó, khi quan hệ chúng tôi gắn bó hơn. Tôi gật đầu ra hiệu em nói tiếp. Em nhả khói lên trời, mắt nhìn thẳng vào tôi:
- Lý do em tự tử, đó là vì cái hôm anh tìm thấy em dưới mưa, sau khi em đi khách, người khách mà em phải chiều chuộng, không ai khác người đã sinh thành ra em.
Tiếng xe cộ, tiếng người gọi nhau í ới, lao xao ngoài cửa sổ, đối nghịch với sự im ắng trong căn phòng nhỏ, nơi tôi và em đang cùng nhau hút thuốc, mỗi người một tâm trạng.
- Anh còn muốn nghe tiếp không? Anh có thể ném em ra khỏi nhà ngay lúc này cũng được. Tiếng em vang lên bên tai tôi bịt bùng.
Tôi cũng như nhiều người khác, không tôn trọng cũng không coi thường đĩ, nhưng đời nhiều khi oái oăm, lại cho cái thằng tôi, gần như sống kiếp vô tâm, yêu em. Tôi muốn nghe một con đĩ kể về cuộc đời mình, giống như mọi con đĩ khác, đều có nguyên nhân đáng thương hoặc đáng trách khi trở thành đĩ.
Tôi rít thêm điếu thuốc, hình như giờ tôi đang bám víu lấy những khói thuốc này để làm tấm bình phong cho tâm trạng mình, lặng lẽ gật đầu nghe em kể tiếp.
- Em đã yêu con người ấy, yêu hết mình, yêu đến mức có thể tưởng tượng thấy hơi thở người ấy bên mình. Thật không cách gì ngờ được, tất cả những gì đã diễn ra, từ cái nhìn lạnh lùng, đến việc chăm chỉ đến thư viện học bài, một câu chuyện đẫm nước mắt về người mẹ đã vất vả một mình nuôi con ăn học, một nghị lực vươn lên hướng đến cuộc sống tốt, và ước mơ được đưa mẹ đi du lịch… tất cả, chỉ là vở kịch, do đạo diễn kiêm diễn viên là hắn viết nên, để em dính bẫy, để có được em, sau vụ cá cược với những người bạn của hắn.
Bỗng dưng hắn có chiếc SH đưa em đi chơi khắp nơi, em không mảy may nghi ngờ đấy là một trong những vật phẩm chiến thắng của hắn, cứ ngây thơ tin vào lời hắn chiếc SH mượn của bạn.
Em không thể ngờ được, hắn vì những lời khiêu khích của bạn, có thể ném em vào bầy sói, bỏ mặc em khóc lóc năn nỉ xin tha, hắn chỉ đứng đấy nhìn những thằng mà hắn gọi là bạn làm nhục em.
Vết thương lòng bỗng chốc nhói lên, đau đớn đến cùng mình. Tôi run rẩy nhìn em, tôi đã từng giống như thế, chỉ vì lời khiêu khích của bạn bè, mà đánh mất người tôi yêu. Bỗng chốc căm giận bản thân, căm ghét cái kẻ đã hại đời em ra nông nỗi này.
Em cố giữ giọng bình thản để tiếp tục câu chuyện, nhưng tôi biết, nước mắt em đang chảy vào trong.
- Sau đó, hắn bỏ rơi em, như một món đồ chơi đã hỏng. Mà em hỏng thật, cơ thể bị giày xéo suốt đêm cơ mà. Đời em lúc ấy như nước cống, đen ngòm và bẩn thỉu. Em trượt dài trong nỗi đau thể xác và tinh thần. Bố em là người bận rộn, ông không nhìn thấy biểu hiện thất thường của em khi mà đêm xuống, lúc em đã khóc xong, ông mới trở về. Em đến vũ trường, bắt đầu nhảy nhót, quay cuồng trong nhạc và trong cơn say, coi như đời mình đã vất đi.
Thấy em bắt đầu đổ đốn, và có biểu hiện của một đứa con gái lăng loàn, bố em sợ điều tiếng, nên ông đuổi em ra nước ngoài. Nhưng em không đi, em lấy toàn bộ số tiền ông cho em đi du học, thay vì sang Pháp, em tiêu tiền vào các quán bar, vũ trường trong Sài Gòn, sống điên loạn, và sợ những lúc cô độc một mình. Trong đó, em bị cưỡng hiếp một lần nữa…