Logo
Trang chủ
Chương 24

Chương 24

Đọc to

- Em hận ông trời, em hận thằng người yêu, hận lão, và hận cả ông - người đã sinh thành và dưỡng dục em. Nếu ông không mải miết với công việc, và chỉ một chút thôi, quan tâm đến cuộc sống, suy nghĩ của em, thì có lẽ ông đã ngăn cản được sự sa đọa của em…

Ông ngã khuỵu xuống khi thấy em bước vào căn phòng. Từ trước đến giờ, ông không mảy may biết được, đứa con gái dứt ruột của mình không ở Pháp, mà nó đang làm điếm ở Việt Nam. Đời chó thật anh ạ! Em xin lỗi! Em muốn làm Chí Phèo, có thể chửi tất cả, chửi đời, chửi người, cho hả cơn điên.

Em định kết liễu cuộc đời mình, kết thúc tất cả những đắng cay tủi hổ mà em đã chịu đựng. Nhưng em được chính bố cứu mạng, đoạt em từ tay tử thần, và tha thứ hết những lỗi lầm của em, động viên em sống, nhắc em nhớ, trên đời này còn nhiều đàn ông tốt, còn cả cuộc đời dài phía trước, bắt đầu làm lại và sống thật tốt.

Và cũng có thể nói một phần công cứu mạng là của anh.

Khi lịm dần bởi mất máu quá nhiều, người hiện lên trong tâm trí em là anh, với sự im lặng kiệm lời, và chỉ lặng lẽ đi bên cạnh em, mà không đòi hỏi ở em bất kỳ điều gì. Sự dịu dàng của anh, khiến em muốn sống, muốn được nếm, vị ngọt của tình yêu.

Và em mãn nguyện lắm rồi, được anh nâng niu, được ăn sáng, đánh răng, rửa chén, làm những công việc bình thường cùng nhau, em thấy mình cố gắng sống không phải vô ích rồi.

- Quên hết đi em! Để mọi thứ bay theo gió, lòng sẽ thanh thản hơn. Hãy ở bên cạnh em anh nhé!

Em trở thành người yêu của tôi. Niềm hạnh phúc mà Quản Ngai tìm được Lông Mi của mình, tôi cũng hiểu hơn, khi nếm trải sự ngọt ngào của tình yêu với Người Lạ của tôi.

Chúng tôi nắm tay lang thang dọc các con phố, nghe những bản nhạc trữ tình của Trịnh Công Sơn, Tuấn Ngọc, Vũ Thành An… lẩm nhẩm hát những bài hát hai đứa thích, cuối tuần em qua nhà nấu cơm cho tôi ăn, em nấu thật là ngon. Em bảo, do mẹ mất sớm, em học cách nấu nướng, để bố không phải ăn ở ngoài, vì ông chỉ thích ăn cơm nhà.

Bố em cũng hài lòng khi biết cuối cùng cuộc đời của em đã tìm được bến đỗ, ông quý tôi như con của mình. Ông thích ngồi lai rai uống rượu với tôi, kề cà kể những câu chuyện ngày xưa, khi em còn bé xíu, nghịch ngợm và quậy hết biết.

Ông bảo, ông rất hãnh diện vì có người con rể như tôi, bố mẹ mất sớm nhưng vẫn nghị lực vươn lên trong cuộc sống, để có một sự nghiệp ổn định như ngày nay. Ông giục tôi và em:

- Hai đứa tính chuyện lâu dài đi. Con rể, con không phải lo gì hết, bố sẽ tổ chức đám cưới chung hai nhà cho đỡ rườm rà, khách của con bố sẽ đón tiếp như khách của mình.

Tôi cảm động nâng chén với ông, lòng thầm cảm ơn, đã sinh thành và nuôi dưỡng em.

Em cũng xúc động, ôm bố thật chặt, luôn miệng cảm ơn ông.

Mấy thằng bạn trời đánh bắt tôi khao một bữa thật hoành tráng, vì chuột sa chĩnh gạo, bỗng dưng lên đời, khiến tôi nổi khùng, vẫn trả tiền rượu, nhưng đấm mỗi thằng một cú, cảnh báo, tôi yêu con người em chứ không phải yêu gia cảnh nhà em.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tọa Khán Tiên Khuynh
Quay lại truyện Ma nữ
BÌNH LUẬN