Tôi thừa cơ tiếp tục thuyết phục em:
- Em thấy không, ông trời không bất công với em đâu, em mất bố mình nhưng lại được ban cho một sinh linh bé bỏng, món quà đó em phải đón nhận chứ, nên em phải gắng mà sống để đứa bé được mạnh khoẻ, nhé!
Hân cắn môi suy nghĩ rồi gật đầu, ánh mắt đã có chút sức sống.
- Nhưng đứa trẻ cũng cần có bố, Trung dù sao cũng chỉ là vô tình hại bố em thôi,... Hân à, em hãy tha thứ cho Trung được không?
Sau những phút im lặng, cuối cùng em cũng chịu lên tiếng:
- Em từ lâu đã biết về cuộc sống không mấy tốt đẹp của bố em ở trong Nam, nhưng em không ngờ, người mà bị ông hại lại là Minh.
Em nhìn tôi đầy xót thương, còn tôi, cũng rối bời với những suy nghĩ về Người Lạ của tôi...
- Em muốn gặp anh Trung...
Tôi mỉm cười nhẹ nhõm, kéo Hân dựa vào vai mình lẩm bẩm:
- Anh biết em là cô gái có chính kiến và quan điểm của mình mà.
Sau khi gặp Hân, Trung cuối cùng cũng lay chuyển, hắn ta bắt đầu viết đơn kháng án lên tòa án nhân dân. Tôi với Hân tìm cách đả thông tư tưởng đằng nhà Hân, để rút đơn tăng hình phạt, mà giảm nhẹ tội cho cậu ấy.
Có thêm bố em giúp đỡ, về tiền bạc và mối quan hệ, nên mọi việc cũng theo chiều hướng tốt đẹp lên. Bố bảo, chuyện này cũng từ Minh mà ra, nên ông sẽ phần nào giúp đỡ Trung. Có thể mức án sẽ chỉ còn 12 năm vì sẽ chuyển sang tội ngộ sát, nếu cải tạo tốt, chỉ đi tù 5-7 năm, như vậy khi ra tù cậu ấy vẫn còn kịp để bắt đầu lại từ đầu...
Ngày diễn ra phiên tòa phúc thẩm, tất cả mọi người đều căng lên như sợi dây đàn, khi mà mọi tình tiết vụ án đều bất lợi cho Trung.