- Alo, anh Trần, anh còn đó không ạ? :sweat:
- À ừ anh đây. Nếu em lên SG được thì anh em mình gặp. Nói chuyện sẽ tiện hơn.
- Dạ, còn vấn đề ngải… - tôi nhìn quanh :pudency:, e dè không muốn nhắc tới chữ “ngải” - À mà anh ở quận mấy? Mai hoặc mốt em sẽ ghé.
- Anh ở Tân Bình, anh là Họa sĩ, nên thời gian khá linh động. Lên thì cứ phone anh trước 10h tối. Tranh thủ lên sớm nhé, tình hình bạn em vậy không nên để lâu. Bây giờ anh hơi bận một xíu, khi nào em lên thì mình nói chuyện sau.
- Ok. Thank anh. Có lẽ mai em lên, làm phiền anh quá. :sogood:
Tôi cúp máy, mặt thằng Hoàng ngồi cạnh bần thần. Có lẽ nó nghe được từ “ngải” trong cuộc đối thoại.
- Chuyện gì vậy Long, mày làm tao lo quá!
- Được rồi, tao sẽ kể cho mày nghe. Nhưng tuyệt đối không được nói cho mẹ thằng Đức nghe chuyện này nhé.
Tôi kể lại tất cả những gì mình biết cho Hoàng nghe, cũng không ngạc nhiên lắm khi sắc mặt thằng Hoàng tái nhợt đi, đôi khi tỏ vẻ ghê sợ. :sosad: Tính nó liều, nhưng đứng trước một thứ mơ hồ như “ngải”, nó cũng phải lo sợ giống như tôi.
- Thôi tao tính thế này, mày cứ qua nhà thằng Đức. Chuyện trò, tâm sự cho nó đỡ buồn. Tao sẽ làm một chuyến lên Sài Gòn. Có lẽ lát tao sẽ đi luôn. Tao với mày không thể để thằng Đức như vậy được… :surrender:
- Ừh, vậy cũng được.
Hai thằng ngồi nhâm nhi nốt li cà phê. Lặng lẽ ngắm nhìn buổi sáng ở Biên Hòa yên bình, tạm quên đi cuộc sống ồn ào nơi Sài Thành. Mà không biết rằng, đây sẽ là những thời gian vui vẻ nhất trong mấy tuần sắp tới. :sosad:
Tôi về nhà thay đồ, mặc thêm cái áo khoác. Rồi xách con Wave, bắt đầu chuyến đi Sài Gòn để gặp anh Trần…
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ÔNG THỚT ĐÂU ĐĂNG NỐT ĐI XEM NÀO CỨ HÓNG MÃI
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ĐĂNG NỐT ĐI ĐANG HAY