Tôi chạy liên tục hai tiếng đồng hồ mới tới Tân Bình. Rút điện thoại gọi cho anh Trần, nhưng không gọi được. Anh Trần khóa máy :sosad:, nên tôi gửi một dòng tin nhắn "Em lên Sài Gòn rồi, khi nào anh mở điện thoại thì phone em". May là tôi có đem theo chìa khóa phòng trọ, nên chạy xe về phòng trọ nằm nghỉ. Hơi mệt vì đi đường xa, nên tôi đánh luôn một giấc tới chiều muộn.
Đến khi tỉnh dậy, đã là sáu giờ tối. Vẫn chưa thấy anh Trần gọi lại hay nhắn tin. Gọi vào số anh Trần thì chợt có một cô gái, giọng ngọt ngào nghe máy:
- Alo, anh Trần hả?
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện... tút tút tút. :sogood:
Tôi rủa thầm "Mẹ kiếp, hóa ra vẫn khóa máy" :gach:. Nhưng có khi nào ông ấy cho mình vố lừa không nhỉ? Trời Sài Gòn hôm ấy âm u, tôi mở laptop kiểm tra Yahoo xem anh Trần có để lại tin offline hay không. :embarrassed: Pha ly cà phê nóng, tôi nhấm nháp miếng bánh mì mới mua trong khoảng thời gian chờ đợi anh Trần. Đến chín giờ tối thì điện thoại reo, là số anh Trần:
- Alo, anh Trần hả? Em lên Sài Gòn từ trưa mà gọi cho anh không được.
- Ừ, xin lỗi em. Anh hay khóa máy để tránh bị làm phiền lúc sáng tác. :sweat:
- Dạ, vậy bây giờ anh có rảnh không? Anh em mình ra quán cà phê nào đó nói chuyện.
- Ừ, vậy em chạy ra quán cà phê địa chỉ này nhé "..."
Tôi vội thay bộ quần áo đem theo trong ba lô. Sài Gòn về chiều mát mẻ hẳn ra, chẳng mấy chốc mà tôi mò được tới chỗ hẹn. Trước mặt là một anh chàng mảnh khảnh, mặt đượm vẻ u sầu, tóc dài cột sau đuôi. Đúng với cái vẻ lãng tử của một họa sĩ:
- Anh là Trần phải không ạ?
- Ừ, em là Long hả? Lại bàn đằng kia ngồi, anh có đặt chỗ trước.
Tôi đi theo anh Trần, tới một bàn ở trong góc quán cà phê :go:, và cách khá xa với các bàn khác. Có lẽ anh Trần không muốn mọi người nghe được câu chuyện tôi và anh sẽ bàn sắp tới.
- Em uống gì?
- Cho em một cà phê nóng. :embarrassed:
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ÔNG THỚT ĐÂU ĐĂNG NỐT ĐI XEM NÀO CỨ HÓNG MÃI
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ĐĂNG NỐT ĐI ĐANG HAY