Nhiều khi tôi tự đặt ra cho mình những câu hỏi:
Giá như ngày ấy tôi không đưa cả ba chúng tôi vào con đường mạo hiểm, Giá như Hoàng không hành động một cách ngu ngốc… Có lẽ bây giờ, chúng tôi đã chẳng phải ở trong cái tình cảnh mỗi người mỗi hướng thế này! Cái ngày định mệnh hôm ấy đã hủy hoại tình bạn của chúng tôi.
Đôi lúc, tôi cũng muốn trách Hoàng vì những việc đã làm ngày hôm ấy. Nhưng biết đâu được, nếu ngày hôm ấy Hoàng không hành động như vậy, có lẽ cả ba chúng tôi đã làm mồi cho ngải của bà ta. Cái bà Băm xấu xa ấy, nhẫn tâm giết thằng con trai của mình chỉ để có được Huyết Ngải, vậy cớ gì mà lại phải giúp chúng tôi? Rồi còn mối quan hệ giữa Trần và bà Băm? Tôi muốn làm sáng tỏ tất cả…
Tôi dụi mắt, cố giữ đầu óc tỉnh táo giữa những làn xe đông đúc. Phải mất hai tiếng, tôi mới về tới căn hộ chung cư của mình. Căn hộ tôi phải dằn dụm bao nhiêu năm trời mới mua được… Nó nhỏ, nhưng ấm cúng và tiện lợi.
Gửi chiếc Wave xuống tầng hầm. Phát hiện ra cái mặt đồng hồ xe bị nứt một vết lớn. Tôi đá chân chống, gắt:
- Bố khỉ, cái xe chết tiệt! Chạy mấy năm trời chả sao, giờ lại bắt đầu giở chứng. Hỏng, bể đủ thứ. – tôi lầm bầm.
Cái tính tôi từ ấy đến giờ không thích màu mè vẻ bề ngoài. Nên con xe Wave mà mẹ tôi mua cho từ hồi đại học, tôi vẫn ráng đi cho đến bây giờ. Đang lẩm bẩm, dự trù mua con Sirius mới chạy, thì tiếng con gái nghe quen quen phát ra từ sau lưng:
- Sao vậy anh Long?
Tôi quay qua, gãi gãi đầu, thoáng chút bối rối. Thi nhỏ hơn tôi hai tuổi, là bạn chung cư cùng tầng, chỉ cách nhau ba phòng:
- À. Cái xe của anh không biết bị thằng nào nghịch, làm bể mất cái mặt đồng hồ.
Thi sờ sờ vết nứt, rồi liếc qua tôi cười khì:
- Chứ không phải anh làm bể, rồi đổ cho lũ con nít hả? – Thi cười tươi, lấy tay vén lọn tóc mái vừa rũ xuống.
- Ờ thì… Mà em đi làm mới về à?
- Dạ. Em mới đi siêu thị mua chút đồ.
Tôi nhìn ra đằng sau, thấy trên xe Thi lỉnh kỉnh một đống đồ:
- Lần nào em đi siêu thị, cũng mua lắm thế? Tính nuôi thêm chàng nào nữa hả? – tôi đùa, cười thật tươi. – Thôi để anh xách lên giúp cho!
Thi nhéo tôi một cái rõ đau:
- Suy nghĩ lung tung!
Tôi và Thi bước vào thang máy, đang tính quay qua bắt chuyện thì bỗng điện thoại của tôi rung lên, một số lạ:
- A lô! Ai vậy ạ?
Một giọng nam quen thuộc trả lời từ đầu dây bên kia:
- A lô! Là tôi đấy… Tôi có chuyện muốn nói!
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ÔNG THỚT ĐÂU ĐĂNG NỐT ĐI XEM NÀO CỨ HÓNG MÃI
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ĐĂNG NỐT ĐI ĐANG HAY