Bác bỏ tách trà xuống, mặt trầm ngâm:
- Mày muốn hỏi đứa nào? – bác nhăn mặt, tỏ vẻ tập trung – tên gì?
- Cháu muốn hỏi về Linh, ở Tây Nguyên xuống ấy ạ!
Bác gãi đầu, rút điếu thuốc trong bao ra chấm nhẹ đầu lọc vào ly trà cho ẩm, mồi lửa rồi đưa lên rít một hơi dài:
- Tao cũng già rồi, nhưng không đãng trí tới mức quên cả cháu tao. Nhưng mà… họ nhà tao chẳng có đứa nào tên Linh cả. Cũng chưa từng có đứa nào lên đây ở, sao mà mày biết chúng nó được! – Bác Tư phà hơi thuốc đầu tiên ra cửa sổ, chốc chốc lại quay qua lắng nghe câu hỏi của tôi.
Tôi cố sục sạo trí nhớ, quả đúng thật cái người con gái mà Đức nói tên là Linh, cháu bác Tư cơ mà? Phút cuối đời, nó còn bảo “mọi chuyện không liên quan tới Linh” nữa… làm sao mà tôi nhầm được?
- Bác cố nhớ lại đi. Trước khi qua đời, Đức có nhắc tới Linh, bảo là cháu của bác. Nó bảo đã gặp Linh hồi còn làm ở đây mà?
Bác gằn giọng, những nếp nhăn giữa hai lông mày nhíu lại… một lúc sau, bác dụi điếu thuốc vào gạt tàn, gắt:
- Tao không biết đứa nào tên Linh cả… Mày nhận nhầm người rồi. Thôi mày về đi, tao đang bận. Còn đống việc đợi tao làm nữa… Giới trẻ giờ lộn xộn quá, ở không đi hỏi ba cái thứ linh tinh.
Bác Tư đứng phắt dậy, lộ rõ vẻ khó chịu. Tôi cũng ngượng vì thái độ làm khó của bác, nhưng cũng nhanh chóng bước theo.
- Cháu xin lỗi đã làm phiền, đây là card liên lạc của cháu. Mong rằng nếu bác có nhớ được chút gì về Linh thì gọi cho cháu. – tôi lần lừ - Đây là chuyện có liên quan tới cái chết của Đức ạ… - tôi đưa tấm card cho bác Tư.
Bác cầm lấy, đút lẹ vào túi. Tỏ vẻ hoảng hốt:
- Sao cái chết của thằng Đức lại liên quan tới nhà này? Tao tưởng nó bị ung thư? – bác để lộ rõ vẻ hoang mang. – Mày giải thích lẹ coi nào!
- Dạ… Không phải liên quan tới gia đình bác. Nhưng liên quan tới một người tên Linh mà Đức đã gặp ở đây. Nó bảo đấy là cháu gái của bác – tôi cố tình không giải thích rõ, tôi sợ nói ra bác sẽ từ chối tiết lộ về con người đó.
- À… - bác phản ứng, như vừa nhớ ra điều gì đó – mà… không có gì. Chuyện cũng ba bốn năm rồi, làm sao mà tao nhớ được. Nhưng nếu nhớ ra điều gì, tao sẽ gọi cho mày!
- Vâng chào bác, có gì phone cho cháu!
Tôi leo lên xe, đề máy rồi cố đi thật nhanh, đằng sau vẫn còn nghe được tiếng bác Tư lẩm bẩm “Thanh niên giờ toàn bày đặt xài tiếng Anh, nghe bực cả mình…”. Cứ thế, tôi chạy một mạch lên Sài Gòn, trở lại căn nhà chung cư giữa cái đất Sài Thành tấp nập.
Từ cái ngày ấy của ba năm trước, tôi đã thay đổi nhiều quá. Biết hút thuốc, uống rượu… Cái tính nhút nhát ngày ấy cũng chẳng còn, thay vào đó là sự gan lì nhờ những tháng ngày miệt mài theo học Muay Thái. May mắn là cái bản tính điềm tĩnh, suy nghĩ thật kĩ trước khi làm bất cứ việc gì vẫn không thay đổi. Nó giúp tôi trong mọi hoàn cảnh, vì tôi biết… Sự nóng vội chỉ khiến mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng xấu hơn, giống như những gì mà Hoàng đã làm năm đó.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ma, mắt âm dương, quỷ môn quan.......
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ÔNG THỚT ĐÂU ĐĂNG NỐT ĐI XEM NÀO CỨ HÓNG MÃI
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ĐĂNG NỐT ĐI ĐANG HAY