Gió xào xạc thổi vào những tán lá, tạo ra những tiếng rù rì đến ghê rợn. Bà Băm hơi nhếch mép:
- Mày chưa biết sao? Thằng bạn mày sắp chết rồi – Bà Băm rút trong túi ra một mẩu giấy màu vàng mỏng, giống như vừa được xé ra từ một tờ giấy gì đó – Mày nhìn này, đây là mạng sống của nó. Mạng nó sắp tàn rồi, chắc sẽ chết trong vài ngày nữa thôi – Bà Băm nhìn tôi, vẻ mặt hả hê, hài lòng.
Tôi gián mắt nhìn vào tờ giấy, nó giống hệt tấm bùa mà bà Băm đã đưa cho chúng tôi hồi ấy, mắt long lên sòng sọc, tôi chạy lại túm cổ áo bà Băm:
- Bà đã làm gì Hoàng? – Tay tôi siết chặt, tưởng chừng như muốn nhấc bổng bà ta lên, miệng liên tục hét thật to – Nó sao rồi?
Xung quanh tôi, không khí như ngừng chuyển động. Đôi mắt đỏ lè của bà Băm mở thao láo, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay tức khắc:
- Tao không làm gì cả, lá bùa hôm ấy tao đưa cho tụi mày, đã ếm lấy tính mạng hai đứa bay. Nó chỉ đơn thuần giúp tao biết tụi mày ở đâu, và biết khi nào chúng mày chết thôi.
Rồi bất chợt, bà ta lao vào bóng tối, bỏ lại tôi đứng sững như trời trồng giữa màn đêm u tối, quẳng lại cho tôi câu nói sắc lạnh:
- Rồi sẽ đến lượt mày thôi…
Gió ngừng bặt, xung quanh im lặng, đến đáng sợ. Lần đầu tiên sau ba năm, tôi bắt đầu cảm thấy nỗi sợ ùa về, tràn ngập trong thâm tâm.
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ÔNG THỚT ĐÂU ĐĂNG NỐT ĐI XEM NÀO CỨ HÓNG MÃI
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ĐĂNG NỐT ĐI ĐANG HAY