Anh Trần lắc đầu, nhấp ngụm trà mà phục vụ vừa mang ra, tạm kìm nén nỗi xúc động trong lòng lại. Anh tránh nhìn thẳng vào mắt tôi, đưa tay vân vê tách trà nóng rồi mới nói tiếp:
- Bữa đấy thằng Trường vẫn khỏe lắm :nosebleed:, sáng sáng nó vẫn tập thể dục với anh. Ấy thế mà, ba hôm sau quả thật nó qua đời, lúc ấy anh mới biết... bà băm ấy nói đúng. Hết đám bốn chín ngày, anh bắt đầu tìm hiểu về ngải. Anh muốn biết rõ tại sao thằng em anh lại chết... :pudency: Để anh kể chú nghe hết, vì những điều này chú có tìm trên mạng hay hỏi ai cũng không biết đâu. Những thông tin này là tâm huyết suốt cả tháng trời liên tục theo đuổi "ngải" của anh :sosad:, tâm huyết anh phải nài nỉ lắm bà băm ở Bình Thuận mới tiết lộ....
Rồi anh Trần kể cho tôi nghe rất nhiều, nhiều đến mức tôi cứ im lặng ngồi nghe anh nói, liên tục suốt hai tiếng đồng hồ. Bấy giờ, khách trong quán đã về gần hết, lác đác chỉ còn vài đôi tình nhân ngồi với nhau trong các góc tối :beauty:.
Đầu óc tôi choáng váng với những thông tin vừa tiếp nhận, đôi lúc còn lôi quyển vở trong ba lô ra, viết lại những chi tiết mà tôi cho là quan trọng. Cái không khí vắng vẻ của quán cà phê ban đêm :sosad:, cộng với những gì anh Trần kể làm tôi liên tục nổi da gà, xương sống lâu lâu lại buốt lạnh vì hoảng loạn.
Rồi anh Trần rút trong bóp một tờ giấy nhỏ, nhăn nheo và có vẻ khá cũ đưa cho tôi:
- Em cầm lấy cái này, đây là địa chỉ bà băm đó. Bà ta không xài điện thoại, với nhà cũng khá sâu trong hẻm, nên em tranh thủ đi rước bà ta về. Cứ nói là anh Trần giới thiệu là bà ta sẽ giúp em :nosebleed:. Anh thì chỉ giúp được tới đây, một phần vì anh cũng khá bận rộn, một phần vì tất cả những gì anh biết đều nói cho em hết rồi. Chúc em cứu được tính mạng của người bạn đó.
- Cám ơn anh rất nhiều, em và bạn rất mang ơn anh.
- Không phải ơn nghĩa gì đâu, anh chỉ không muốn có người chết vì ngải nữa. Chết vì ngải đau khổ lắm em ạ, vong hồn cũng sẽ không được siêu thoát đâu... :sosad: Tiền cà phê anh trả rồi, bây giờ anh có việc phải về trước. Có duyên anh em mình gặp lại...
Rồi anh Trần bước về trước, tôi đi sau. Ngoái nhìn theo dáng người mảnh khảnh của anh Trần khi bước lên chiếc xe máy, anh nói với về phía tôi:
- À, không cần giải thích gì cho bà băm hiểu đâu. Cứ bảo với bả là... Ngải Miến Điện. :sweat:
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Vừa thoát khỏi căn nhà có quỷ
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ÔNG THỚT ĐÂU ĐĂNG NỐT ĐI XEM NÀO CỨ HÓNG MÃI
Trung Sen
Trả lời6 tháng trước
ĐĂNG NỐT ĐI ĐANG HAY