Minh chứng cho những vụ tai nạn khủng khiếp đó là vô số những ngôi miếu oan hồn nằm rải rác khắp con đèo này. Nếu đề cập đến những ngôi miếu oan hồn ở đèo Hải Vân mà không đề cập đến những câu chuyện huyễn hoặc gắn liền với ngôi miếu, thì xem như chưa biết gì về miếu. Bởi nếu không có những câu chuyện tâm linh thì chẳng ai cất công xây dựng miếu làm gì. Những ngôi miếu oan hồn ở đèo Hải Vân, hương khói luôn nghi ngút quanh năm.
Chuyện tôi sắp kể ra đây liên quan đến những ngôi miếu oan hồn này… Lưu ý: Truyện chỉ mang tính chất giải trí “chém gió”, không mang tính tuyên truyền bậy bạ, ai yếu tim không nên đọc.
Bác Tư là một tiều phu sống dưới chân đèo Hải Vân thuộc phía huyện Phú Lộc, Huế. Bác góa vợ nên sống thui thủi một mình, sớm hôm đốn củi, đốt than, bẫy thú đem ra chợ đổi gạo sống lay lắt qua ngày. Ngày nào cũng vậy, sáng sớm là bác cơm đùm gạo gói lên đường, rồi chiều tối mịt mới về. Hôm sau sẽ nghỉ một bữa để mang củi ra chợ bán. Một ngày cuối đông trời mưa phùn rả rích, cái giá lạnh bao trùm khắp không gian. Gần Tết rồi, mà bác chẳng có một đồng nào trong túi, gạo cũng sắp hết. Mấy hôm nay trời cứ mưa to với lạnh suốt nên bác chẳng làm ăn được gì cả, cứ nằm ru rú ở nhà thì có gạo núi ăn cũng hết.
Cũng may hôm nay trời bớt mưa, nên bác quyết định lên núi kiếm mớ củi về để dành đun nấu và đổi gạo. Sáng sớm là bác xách rìu lên đường ngay. Dọc ngang khắp ngọn núi Hải Vân đến gần trưa thì bác kiếm được rất nhiều củi, lại đánh bẫy được một con kì đà rất to. Mừng như mở cờ trong bụng, bác quyết định về ngay. Định bụng chỗ củi với con kì đà to thế này, thì mình sẽ có một cái Tết khá là thoải mái đây.
Bác nhanh chóng tìm đường xuống núi. Ngọn núi Hải Vân này bác thuộc lòng từng cành cây, ngọn cỏ, vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay bác lại bị lạc đường. Cứ đi tới đi lui mà vẫn chưa tìm thấy những con đường mòn quen thuộc.
Về chiều, mưa càng lúc càng nặng hạt. Lò dò đi dưới cơn mưa hối hả, quanh quẩn tới lui vẫn chưa tìm thấy đường xuống núi. Rét cóng cả tay, bác nghĩ tới việc tìm chỗ trú ngụ qua cơn mưa này. Xẩm tối, mưa càng dữ dội hơn. Thật may lúc này bác tìm thấy một ngôi miếu sơn thần khá to, nhưng hoang tàn phế tích từ lâu lắm rồi. Chẳng cần nghĩ ngợi, bác bước vội vào trong.
Bên trong ngôi miếu tối đen như mực, châm vội bó đuốc nhìn lên thì thấy cơ man nào là mạng nhện, bụi thời gian phủ dày mấy lớp. Ngôi tượng sơn thần bằng đất sét cũng đã bể đi gần một nửa. Chứng tỏ ngôi miếu này lâu lắm rồi không có người qua lại, nhan khói.
- Quái lạ, sao hôm nay mình bị lạc nhỉ, mà ngôi miếu hoang phế này mình cũng chưa thấy bao giờ… Hay là ma đưa lối quỷ dẫn đường rồi….???? Bác thầm nghĩ.
Rút vội mấy thanh củi, bác đốt một đống lửa to để sưởi ấm, rồi lấy cơm nắm ra ăn lót lòng. Ăn uống xong, bác đi quan sát một hồi rồi bắt đầu kiếm chỗ ngủ lại qua đêm, mưa to gió lớn thế này làm sao mà xuống núi được.
Lòng cảm thấy bất an, trong đầu bác hiện lên một dự cảm không lành. Ngôi miếu này có một điều gì đó mờ ám, ma mị đến khó tả. Thôi đành chấp nhận đối đầu với nó, chứ biết làm sao bây giờ.