Ngày mười ba tháng năm, niên hiệu Thái Nguyên thứ hai mươi lăm, dị tượng giáng xuống, Huỳnh Hoặc thủ tâm (*).
Hoàng Thượng hôn mê suốt một ngày mới tỉnh lại. Đại quốc sư Phong Di tâu rằng thiên tượng này báo hiệu bên cạnh Hoàng Thượng có kẻ cực kỳ độc ác, họa ở hậu cung, xin được lục soát cung, Hoàng Thượng chuẩn tấu. Sau năm ngày lục soát, người ta tìm thấy thi thể của nhiều cung nữ trong giếng hoang, lại phát hiện ba con rối gỗ hình người trong cung Úc phi và điện của Ngũ hoàng tử, nghi là tà thuật vu cổ.
Hoàng Thượng giận dữ, biếm Úc phi vào lãnh cung, giam Ngũ hoàng tử vào Nghiễm Hòa cung.
Đêm hai mươi tháng năm, ánh đèn trong Nghiễm Hòa cung mờ nhạt. Nến trong phòng ngủ của Ngũ hoàng tử Hàn Minh Tuyên đã tắt, nhưng hắn vẫn chưa ngủ, trái lại còn mặc quần áo chỉnh tề, ra đình viện ngồi, tựa hồ đang chờ đợi ai đó. Không lâu sau, một bóng người mặc áo choàng đen tiến vào từ cửa hông, đến trước mặt Hàn Minh Tuyên liền kéo mũ xuống, lộ ra khuôn mặt của Úc phi.
Úc phi đã gần bốn mươi, nhưng da dẻ vẫn mịn màng như thiếu nữ đôi mươi, chẳng trách Hoàng Thượng lại thiên vị sủng ái bà ta đến vậy. Bà ta nghiến răng nói: "Chẳng phải ngươi nói sẽ không có sai sót gì sao?"
Hàn Minh Tuyên cau mày đáp: "Cả thi thể lẫn rối gỗ ta đều đã dùng thuật che mắt, trong tình huống bình thường tuyệt đối không thể bị phát hiện. Phong Di kia là ai?"
"Là ai ư? Chẳng qua là một tên ma bệnh lừa ăn gạt uống, nhờ vào sự tiến cử của đại sư Thanh Huyền mà ngồi không ăn bám trên vị trí quốc sư, chẳng có bản lĩnh gì cả. Ta đã thấy thuật che mắt của ngươi không đáng tin cậy từ lâu rồi, đã dặn dò ngươi phải che giấu cho tốt. Việc đến nước này chúng ta phải làm sao bây giờ? Phép thần thông của ngươi đâu?"
"Bây giờ ta đang ở trong cơ thể con người, không thể thi triển."
"Vậy thì thoát ra đi! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bị nhốt chết trong Nghiễm Hòa cung này? Mọi chuyện phải xem ý của Thánh Thượng, ta mặc kệ ngươi hạ chú hay là nhập vào người, chỉ cần có thể khiến Thánh Thượng mở miệng đặc xá, chúng ta sẽ có cơ hội chuyển mình."
Hàn Minh Tuyên siết chặt nắm tay, hắn ta nói: "Ta cảm thấy không ổn lắm."
"Ngươi hoàn toàn không biết gì về chuyện trong cung cả, lúc trước đã nói nếu hợp tác thì mọi hành động trong cung phải nghe theo ta!" Úc phi lạnh giọng nói.
Hàn Minh Tuyên giằng co với bà ta một lát, rồi lấy ra một sợi dây chuyền mặt hình chiếc cốc xương từ cổ áo, nói: "Được rồi."
"Đó là đồ tốt gì vậy, cho ta mượn xem một chút."
Một giọng nói sang sảng vui sướng vang lên. Mặt đất Nghiễm Hòa cung đột nhiên hiện lên một trận pháp màu bạc trắng cực lớn, mặt dây chuyền xương trong tay Hàn Minh Tuyên bị ánh sáng trong trận pháp bắn ra bao phủ, Hàn Minh Tuyên như bị đâm trúng, theo bản năng rụt tay lại. Chủ nhân của giọng nói ngoắc ngón tay, mặt dây chuyền xương kia như bị gió thổi bay vào lòng bàn tay hắn ta.
Hòa Gia Phong Di mặc đạo bào màu trắng, trên áo thêu bản đồ hai mươi tám vì tinh tú màu vàng, tay phải chống gậy gỗ đứng bên trong trận pháp, lục lạc trên gậy vang lên tiếng kêu dồn dập, tựa như đang gọi hồn. Ngón tay trái tái nhợt mảnh khảnh đùa nghịch mặt dây chuyền xương, cười rộ lên: "Quả nhiên là đồ tốt, nửa xương người nửa xương đại bàng, phong ấn ít nhất pháp lực cả đời của ba vị phù thủy cao cường. Khó trách lại là thánh vật mà Đan Chi tôn sùng, khó trách ngươi gây sóng gió trong hoàng cung lâu như vậy mà ta lại không phát hiện ra quỷ khí của ngươi. Che giấu thật hoàn mỹ, Kỵ Quỷ Điện Chủ."
Hắn ta ném mặt dây chuyền xương về phía trước, dùng gậy gỗ chỉ vào mặt dây chuyền, ánh sáng và chú văn đan xen chuyển động, luồng gió hình vòng cung mạnh mẽ tỏa ra từ trong mặt dây chuyền, thổi tất cả đèn lồng trong Nghiễm Hòa cung lay động chập chờn. Hàn Minh Tuyên vươn tay hung ác giật lại mặt dây chuyền, thế nhưng hắn ta đã dùng mặt dây chuyền xương để phong ấn quỷ khí, bây giờ hắn ta chỉ như một người phàm. Ngay khi hắn ta vừa đụng phải mặt dây chuyền, ánh sáng chói lóa bắn ra, hắn ta nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa thì đã thấy mặt dây chuyền nằm trong tay Hòa Gia Phong Di, mà cây gậy của Hòa Gia Phong Di thì lại đang chỉ vào ngực hắn ta.
Liên kết giữa mặt dây chuyền xương và Kỵ Quỷ Điện Chủ bị phá, cuối cùng quỷ khí trên người Hàn Minh Tuyên cũng không áp chế được nữa, tỏa ra một cách nồng đậm mà âm trầm.
Đầu ngón tay nắm cây gậy gỗ của Hòa Gia Phong Di bắt đầu sung huyết đỏ lên, đốm đỏ theo cánh tay hắn ta nhanh chóng khuếch tán, dọc theo cổ lan đến mặt hắn ta.
Hắn ta cười nói: "Đừng tới gần ta, bẩn quá."
Từ trước tới nay cơ thể hắn ta vẫn luôn mẫn cảm quá mức đối với quỷ khí, ngoại trừ lão tổ tông huyết mạch tương liên ra, những quỷ khí khác đều khiến hắn ta phản ứng mãnh liệt.
Quỷ khí bùng nổ, rốt cuộc Hàn Minh Tuyên cũng thoát khỏi thể xác người phàm, lộ ra bóng dáng ma mị của một đứa trẻ mười tuổi trong làn khói xanh. Vô số xương trắng bén nhọn mọc ra từ cơ thể hắn ta, đâm thẳng về phía Hòa Gia Phong Di, quỷ khí mãnh liệt tựa như mây đen áp đỉnh.
Đốm đỏ đã lan đến trán Hòa Gia Phong Di, gậy bạch dương trên tay hắn ta vẽ ra một vòng tròn hoàn chỉnh trên nền đất lát gạch, trận pháp càng phát ra ánh sáng chói mắt.
"Thiên đạo vẹn, ngày mười lăm đến, trời trăng cân bằng.
Ra mờ mịt, vào tối tăm, thế giảng đạo, thế thông thần.
Tất cả gian tà quỷ tặc đều diệt vong.
Thấy ta ắt mù, nghe ta ắt điếc.
Ai dám mưu đồ chống lại ta đều chịu tai họa."
Từ khi Hòa Gia Phong Di nói ra từ thứ nhất, đã có vô số ánh sáng trào ra từ trong trận pháp, cuốn lấy Kỵ Quỷ Điện Chủ như cánh tay, khiến hắn ta không thể nào nhúc nhích được. Vào lúc Hòa Gia Phong Di nói xong chữ cuối cùng, mỉm cười nhìn về phía Kỵ Quỷ Điện Chủ phía trước, hắn ta đã bị quấn thành một cái kén. Gậy gỗ trong tay hắn ta nhanh chóng xoay tròn ba vòng rồi chỉ về hướng Kỵ Quỷ Điện Chủ, ác quỷ kia lập tức phủ phục, không thể động đậy.
Hòa Gia Phong Di duỗi người, nhìn về phía Úc phi ở phía sau đã sợ tới mức tê liệt ngã xuống mặt đất, nói: "Úc phi nương nương bị làm sao vậy? Quốc sư lừa ăn gạt uống như ta có làm ngươi hài lòng không?"
Mặt Úc phi trắng bệch, đôi môi run rẩy. Hòa Gia Phong Di bước qua Kỵ Quỷ Điện Chủ phủ phục trên mặt đất, đi đến trước mặt bà ta, cúi người cười nói: "Úc phi nương nương, thật không dám giấu giếm, năm đó Thanh Huyền đại sư thương tiếc Đại Lương chỉ còn một nửa giang sơn, muốn dồn hết sức bảo vệ hoàng gia bình an, nên ba lần đến cầu xin, vậy nên ta mới miễn cưỡng rời khỏi Tinh Khanh cung tới nơi này."
"Thời thế đổi thay, vậy mà bây giờ ngươi lại quên mất danh hiệu của Huỳnh Hoặc Tinh Quân." Hòa Gia Phong Di chỉ vào mình, nói: "Họ của ta chính là Hòa Gia."
Huỳnh Hoặc tai tinh được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong dòng tộc Hòa Gia, nguyền rủa tất ứng, giết ắt phải chết, thế gian không ai ngăn nổi, mỗi thế hệ đều là thuật sĩ mạnh nhất đương thời.
Thân thể suy nhược tái nhợt của hắn ta khoác bộ đạo bào to rộng, vạt áo tung bay trong gió như lá cờ xí bay phấp phới. Dưới sự nổi bật của nửa bên mặt đầy đốm đỏ, hắn ta giống như quỷ hơn là người. Úc phi cố gắng hít vào một hơi, nói: "Giữa ngươi và ta... không có thù hận... ta..."
Hòa Gia Phong Di lắc lắc ngón tay, hắn ta chống gậy nói: "Con của ngươi, Ngũ hoàng tử điện hạ Hàn Minh Tuyên đổ bệnh nặng vào hai năm trước, bệnh tình nguy kịch lại tự khỏi một cách thần kỳ. Nhưng Hàn Minh Tuyên thật ra đã chết vào hai năm trước, ngươi vì giữ được vinh hoa mà hợp tác với Kỵ Quỷ Điện Chủ, để hắn ta mượn xác Hàn Minh Tuyên hoàn hồn, mượn linh cốt Đan Chi che giấu quỷ khí, không khác gì người thường. Nhưng quỷ chung quy lại vẫn dùng con người làm thức ăn, ngươi tìm cung nữ về làm thức ăn cho hắn ta, rồi lại đặt hồn hỏa của những cung nữ trẻ tuổi này vào trong rối gỗ theo đề nghị của hắn ta, giữ cho dung nhan ngươi mãi không già. Ta nói không sai chứ, Úc phi nương nương?"
"Ta... Ta là con gái của Binh bộ Thượng thư, con ta tương lai... sẽ là Thái tử! Là Hoàng Thượng! Nếu ngươi chịu buông tha..."
"Ha ha ha ha." Hòa Gia Phong Di buồn cười, bảo: "Vừa nãy Úc phi nương nương còn đang chỉ trích ta ngồi không ăn bám, sao bây giờ lại muốn ta làm trái pháp luật vì lợi ích cá nhân? Hay là nghe thử suy nghĩ của ta đi, ta nghĩ rằng Úc phi và Ngũ hoàng tử đang mưu đồ bí mật trốn khỏi cung và hành thích, bị phát hiện nên đã tự sát trong cung, câu chuyện này không tồi chứ?"
Úc phi trợn tròn đôi mắt, bà ta run rẩy chỉ vào Kỵ Quỷ Điện Chủ, khóc lóc: "Là hắn ta mê hoặc ta! Quốc sư đại nhân! Ta... ta chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến..."
Hòa Gia Phong Di dùng gậy gỗ chỉ xuống đất, đè Kỵ Quỷ Điện Chủ đang muốn giãy giụa lại trên mặt đất, nói: "Hắn ta à, hắn ta cũng có quân chủ của hắn ta tới tra hỏi. Lão tổ tông, người tới đi."
Lời hắn ta vừa phát ra, trong trận pháp xuất hiện một bóng người áo đỏ. Nữ quỷ cao gầy tái nhợt đầu đội mũ rèm, mũ có rèm châu lưu ly màu đỏ dài đến eo, chúng lay động va vào nhau phát ra những tiếng kêu khe khẽ theo từng bước chân nàng. Có thể lờ mờ trông thấy mái tóc dài đen nhánh qua khe hở rèm châu, ngũ quan rạng ngời và mắt phượng lãnh đạm.
Hạ Tư Mộ ngồi xổm xuống, lấy tay vén rèm châu nhìn Kỵ Quỷ Điện Chủ nằm phủ phục trên mặt đất, gọi tên thật của hắn ta: "Tống Hưng Vũ."
Không có linh cốt bảo vệ, triệu danh lệnh lập tức có hiệu lực, Kỵ Quỷ Điện Chủ cúi đầu, oán hận nói: "Có... thần."
"Ngươi quả thực rất đáng kinh ngạc. Ta lệnh cho quỷ không được can thiệp vào triều chính tại nhân gian, ngươi lại nhập vào hoàng tử, tương lai còn muốn tranh ngôi vị Thái tử, quân lâm thiên hạ sao?"
Tống Hưng Vũ nắm chặt nắm tay, hắn ta ngước mắt trừng Hạ Tư Mộ, nói: "Quân lâm thiên hạ, có ai mà không muốn? Chỉ là Quỷ vực thì có ích lợi gì? Làm vua ở nhân gian, đừng nói là hồn hỏa, tất cả người sống đều có thể nắm trong lòng bàn tay."
Hạ Tư Mộ nhìn chằm chằm đôi mắt hắn ta, khẽ cười nói: "Ý tưởng hay đấy. Ai đã gợi ý cho ngươi làm như vậy?"
Ánh mắt Tống Hưng Vũ lóe lên. Đúng lúc hắn ta còn do dự, Hạ Tư Mộ buông mũ rèm châu đứng lên, khẽ cười nói: "Ngươi với hắn ta có giao ước, giao ước ngăn cản ngươi nói ra tên của hắn ta."
Đèn Quỷ Vương bên hông nàng cháy lên ngọn lửa màu lam, vào thời khắc này, rốt cuộc Tống Hưng Vũ cũng luống cuống, hắn ta la lớn: "Ta... ta biết Quỷ Vương đời trước chết như thế nào... ngươi đừng giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Ngọn lửa màu lam kia không có dấu hiệu ngừng lại mà lan đến người Tống Hưng Vũ. Lúc này, hắn ta nhớ lại nỗi thống khổ khi bị rút gân lột da lúc còn sống trong quá khứ xa xưa, nỗi thống khổ kia khiến hắn ta rên rỉ đến tê tâm liệt phế. Cô nương đứng trước ánh lửa cười âm trầm, nói: "Ngươi cho rằng ta thật sự không biết ai xúi giục ngươi? Ngươi cho rằng ta thật sự không biết phụ thân ta chết như thế nào?"
"Các ngươi mong ta tin rằng ông ấy tuẫn tình, nên ta giả vờ tin tưởng thôi. Phụ thân ta yêu mẫu thân ta sâu đậm, nhưng ông ấy cũng yêu ta. Ông ấy đã đồng ý sẽ cùng ta sống nương tựa lẫn nhau, thì tuyệt đối sẽ không quăng lại cho ta một Quỷ Vực xa lạ hỗn loạn, rồi đi chết một cách vô trách nhiệm."
Tống Hưng Vũ đã không còn phát ra được bất kỳ âm thanh gì nữa. Hắn ta hóa thành tro tàn trong ánh lửa. Rõ ràng không cảm nhận được thống khổ, nhưng cơ thể lại như bị cả trăm con kiến ăn nuốt trái tim. Hắn ta như trông thấy người phụ thân đang giơ đao cách đây hàng ngàn năm. Trong thế giới xa lạ đó, người phụ thân mà hắn ta tin tưởng nhất đã băm hắn ta thành trăm mảnh.
Vừa rồi Hạ Tư Mộ nói phụ thân nàng yêu nàng.
Tại sao lại như vậy? Từ "phụ thân" này có nghĩa là gì? Phụ thân hắn ta đã làm gì với hắn ta?
Những suy nghĩ còn sót lại cuối cùng của Tống Hưng Vũ cũng bị đốt sạch, hóa thành tro tàn đầy đất.
Cách đây hàng ngàn năm, có một thôn nọ gặp tai họa, các thôn dân muốn chọn ra một đứa bé trai hiến tế cho trời xanh để bình ổn tai ương. Vì thế, một người cha đã tự tay lột da đứa con trai mười tuổi của mình, chế thành tế phẩm.
Một trăm năm sau, thôn này lại gặp tai họa lớn hơn nữa, bị đứa trẻ kia tới báo thù, san thành bình địa. Lại thêm hàng ngàn năm sau nữa, đứa trẻ muốn dùng tất cả mọi thứ để bù đắp cho thù hận và sự không cam lòng, rốt cuộc cũng quay về với cát bụi.
Hòa Gia Phong Di đi đến bên cạnh Hạ Tư Mộ, nhìn tro tàn đầy đất, nói: "Làm sao vậy? Lão tổ tông thương hại hắn ta sao?"
Hạ Tư Mộ lắc đầu.
Nếu đã biết nỗi khổ của một người bởi vì yếu ớt, nên bị người khác bóp chết, thì không nên đi chèn ép kẻ yếu hơn sau khi có được sức mạnh.
Mặc dù Tống Hưng Vũ chưa kịp hiểu được chuyện này, nhưng hắn ta đã chết rồi.
Hòa Gia Phong Di im lặng trong chốc lát, nói: "Vừa rồi hắn ta nói, phụ thân của lão tổ tông người..."
Hạ Tư Mộ liếc nhìn hắn ta. Hòa Gia Phong Di lập tức hiểu ra đây không phải chuyện mà hắn ta nên hỏi, bèn làm bộ không nghe thấy gì hết, mà tiếp tục đi thu dọn tàn cục.
Tác giả có lời muốn nói: Được dịp Hòa Gia Phong Di nổi bật. 😎😎😎
Câu chú ngữ này là mượn chú trừ tà của thời kỳ Nam Bắc triều.
________
(*) Huỳnh Hoặc thủ tâm: là hiện tượng sao Hỏa ở trong phạm vi của chòm sao Tâm Túc. Đây là thiên tượng đại hung không thường phát sinh. Bởi vì sao Hỏa là Phạt tinh, tượng trưng cho tử nạn, vì vậy dừng lại coi giữ ở vị trí chòm sao Tâm Túc, tượng trưng cho thiên tử, thì sẽ cấu thành kiếp nạn hung hiểm của thiên tử.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Cổ Chí Tôn (Dịch)