Đoàn khâm sai theo kế hoạch ban đầu phải đến huyện Tam Xuyên. Một là để tiếp tế. Hai là để điều tra tìm hiểu tình hình cụ thể của Kiến Bắc Quận hiện tại, suốt chặng đường này, họ thậm chí còn chưa gặp mấy người sống sót, hoàn toàn không rõ cục diện của Kiến Bắc Quận.
Đối mặt với việc Trương Nguyên Khang đề nghị cùng đi đến thành huyện Tam Xuyên, Hoàng Tử Minh đương nhiên không có ý kiến gì.
Huyện binh bộ khoái không ít, có hơn một trăm người, áp giải hơn mười giáo đồ Vô Sinh Giáo và ba bốn trăm nạn dân đi trước dẫn đường, đoàn khâm sai thì theo sau.
Tình trạng của những nạn dân kia không tốt, đều là những người lâu ngày không được ăn no mặc ấm, tinh thần rất tệ, nhiều người còn đang mắc bệnh, tốc độ di chuyển rất chậm, quãng đường vốn chỉ khoảng mười lý, vậy mà phải đi từ sáng đến tối.
Mãi đến khi trời đã gần tối mịt, mới đến được thành huyện Tam Xuyên.
Một số quan chức nha huyện đang chờ đón khâm sai ở cổng thành, thế nhưng, người dẫn đầu lại là huyện thừa, huyện lệnh Tam Xuyên này không đến.
Sắc mặt Trương Nguyên Khang rất khó coi, tuy hắn đối mặt với Tiêu Tự Ẩm thì khúm núm quỳ gối, nhưng đó là vì thân phận của Tiêu Tự Ẩm quá cao, nàng chính là Trưởng công chúa Sở quốc.
Mà đối mặt với những quan chức địa phương của Khương quốc này thì lại khác, chưa nói hắn là khâm sai đại thần, có đặc quyền cao hơn một cấp khi gặp quan, chỉ riêng việc hắn thân là Lại bộ Thị lang đã là một tồn tại mà những quan chức địa phương này cầu ông bà cũng không có cửa gặp, huống hồ, với tư cách Lại bộ Thị lang, hắn nắm giữ sự thăng tiến của tất cả các quan chức địa phương, đi đến đâu cũng cao hơn người một bậc, vậy mà một huyện lệnh Tam Xuyên nho nhỏ này lại dám không nể mặt như thế!
Vị huyện thừa nhìn ra sự thay đổi trên nét mặt Trương Nguyên Khang, vội vàng giải thích: “Khâm sai đại nhân, Tống huyện lệnh vốn định đích thân đến nghênh đón ngài, nhưng mà…”
Trương Nguyên Khang lạnh giọng: “Nhưng mà cái gì?”
“Ai,” vị huyện thừa thở dài, nói: “Ngài cứ vào thành rồi sẽ rõ.”
Một đám quan chức nha huyện cũng đều đầy vẻ bất đắc dĩ.
Điều này lại khiến Trương Nguyên Khang cùng Cố Mạch và những người khác đều có chút kỳ lạ.
Ngay lập tức, đoàn khâm sai liền tiến hành vào thành.
Còn Hoàng Tử Minh thì dẫn theo huyện binh, bộ khoái áp giải những giáo đồ Vô Sinh Giáo cùng rất nhiều nạn dân đi theo sau vào thành.
Gió lạnh quấn theo tuyết bay xào xạc, phố chính thành huyện Tam Xuyên trong màn tuyết bay mịt trời uốn lượn như một con rắn đông cứng, hai bên quán rượu tiệm vải cửa đóng chặt, những tấm biển hiệu phai màu bị gió giật thẳng đờ, như những lá cờ tang rủ xuống cổ thành cổ.
Đúng lúc đoàn khâm sai hoàn toàn tiến vào trong thành, rất nhiều người nhanh chóng tràn ra từ các ngõ hẻm hai bên đường, rất nhanh, trên đường phố đã chật kín người chen chúc, đều là những lão bách tính bình thường ăn mặc rách rưới, có cả nam nữ già trẻ, tất cả đều gào thét kêu oan một cách cuồng loạn.
“Khâm sai đại nhân, xin ngài làm chủ cho chúng tôi!”
“Con trai tôi chỉ uống một bát nước, liền bị bắt vào ngục sống chết không rõ…”
“Ông nhà tôi, chỉ ra ngoài mua chút lương thực liền bị đánh chết tươi!”
Ngay lập tức, những binh lính trong đoàn khâm sai liền xông lên lập thành tường người chặn những người kia lại.
Những người dân kia thấy vậy, liền đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
“Chuyện này là sao?” Trương Nguyên Khang hỏi.
Vị huyện thừa đi cạnh hắn thở dài, nói: “Khâm sai đại nhân, đây chính là lý do Tống huyện lệnh không đến nghênh đón ngài, bởi vì hắn nhận được tin báo rằng sẽ có những người dân này đến tìm ngài kêu oan.”
Trương Nguyên Khang lập tức ra hiệu cho thủ hạ đi hỏi thăm.
Không lâu sau, thủ hạ trở về, nói: “Đại nhân, những bá tánh này đều nói trong nhà có người bị oan uổng thành nghịch tặc Vô Sinh Giáo mà bị bắt, nhưng nha huyện lại không thả người, họ đến cầu ngài chủ trì công đạo.”
Trương Nguyên Khang đồng tử hơi co lại, nhìn về phía huyện thừa.
Huyện thừa thở dài, nói: “Hiện giờ cục diện Kiến Bắc Quận này, nha huyện có thể làm gì được, việc bị bắt nhầm là điều khó tránh khỏi, nha huyện căn bản không có nhiều sức lực để từng người một sàng lọc. Nhân lực trong nha môn vốn đã không đủ dùng, nếu phần lớn nhân lực bị lãng phí vào những chuyện này, vậy thì không thể hiệu quả trong việc trấn áp sự bành trướng của Vô Sinh Giáo, hậu quả sẽ không thể lường được.”
Trương Nguyên Khang trầm giọng: “Nói cách khác, là thật sự có bắt nhầm?”
Huyện thừa gật đầu nói: “Có bắt nhầm là khẳng định, nhưng mà, ta không có cách nào, Vô Sinh Giáo vô khổng bất nhập, căn bản không phòng bị được, ngay cả trong thành này bây giờ, cũng khắp nơi ẩn giấu nghịch tặc Vô Sinh Giáo, những người này đều rất điên cuồng, chúng ta đã bắt rất nhiều, nhưng đều không điều tra ra bất kỳ manh mối nào về người phụ trách Vô Sinh Giáo.
Còn về những bá tánh bị oan uổng bắt nhầm, ta chỉ có thể nói xin lỗi, lực lượng nha huyện của chúng ta có hạn, không thể từng người một phân biệt. Nhưng mà…”
Huyện thừa chỉ vào những bá tánh đang kêu oan, nói: “Nhưng, có thể khẳng định, người bị oan tuyệt đối không nhiều đến thế, chúng ta thông thường khi thi hành nhiệm vụ bắt giữ, đều là bố trí trước, cơ bản đều xác định mục tiêu mới bắt người, có bắt nhầm, nhưng không đến mức nhiều như vậy.
Bây giờ nhiều người đến kêu oan như thế, chưa nói có hay không nhiều người bị oan đến vậy, chỉ riêng việc đến kêu oan này đã không đúng rồi, đều là những bá tánh bình thường, làm sao có thể biết được hành tung của khâm sai đại thần? Lại làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi hình thành được hành động liên kết quy mô lớn như vậy?”
Trương Nguyên Khang nhíu mày, nói: “Ý ngươi là?”
Huyện thừa nói: “Những sĩ thân đại hộ trong thành đang âm thầm thúc đẩy, mục đích chính là muốn tá đao sát nhân, mượn tay khâm sai để giết Tống huyện lệnh. Cho nên, Tống huyện lệnh không đến nghênh đón ngài, chính là sợ ngài bị kẹt vào thế tiến thoái lưỡng nan, hắn cũng sợ những bá tánh kia thấy hắn sẽ gây ra bạo loạn.
Trương đại nhân, ngài có thể đi trong thành xem thử, trong thành có bốn doanh trại nạn dân và rất nhiều bá tánh không có cơm ăn, mỗi ngày dù chỉ một hai bát cháo loãng, số lượng lương thực cần tiêu hao cũng là khổng lồ. Những lương thực này, đều là Tống huyện lệnh đại nhân mạnh tay đoạt từ tay những sĩ thân đại hộ kia, lại còn ban hành quy định rõ ràng, không cho phép nâng giá lương thực.
Điều này có ý nghĩa gì, Trương đại nhân hẳn phải rõ, đoạn đường tài lộc của người khác giống như giết cha mẹ người ta, những sĩ thân đại hộ trong thành đều căm ghét Tống huyện lệnh, chỉ khổ vì Kiến Bắc Quận hiện giờ quá hỗn loạn, thế lực đứng sau lưng họ không có cách nào áp chế Tống huyện lệnh, họ tạm thời không đối phó được Tống huyện lệnh, nếu không, đã sớm trừ khử Tống huyện lệnh rồi.
Mà bây giờ, khâm sai đại thần đến, đối với họ đương nhiên là cơ hội ngàn năm có một, còn về những bá tánh bình thường kia, có lẽ có người thật sự có oan tình, nhưng phần lớn đều bị lợi dụng mà thôi, dân ý giết người không thấy máu a, còn xin Trương đại nhân minh xét!”
Trương Nguyên Khang xua tay, nói: “Bản quan tự khắc điều tra, được rồi, ngươi nghĩ cách giải tán những người đó đi!”
Huyện thừa vội vàng nói: “Đại nhân, lúc này nếu cưỡng chế giải tán, e rằng sẽ gây ra bạo loạn, còn xin khuất thân đi đường vòng.”
Trương Nguyên Khang nhíu mày, có chút khó xử. Hắn thì không sao cả chuyện đi đường vòng hay không, chỉ sợ Tiêu Tự Ẩm ngồi trong xe ngựa không muốn.
Thế nhưng, đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến truyền âm của Tiêu Tự Ẩm, bảo hắn đi đường vòng.
Ngay lập tức, Trương Nguyên Khang liền nói: “Đi đường vòng.”
Ngay sau đó,
Dưới sự dẫn dắt của huyện thừa, đoàn khâm sai liền rẽ vào một con hẻm bên cạnh rời đi, còn Hoàng Tử Minh thì áp giải những nạn dân kia đi đến doanh trại nạn dân.
Giữa những con hẻm buổi tối, ít người qua lại, nhưng thỉnh thoảng có vài ngôi nhà sáng đèn, thỉnh thoảng có người thập thò ở cửa quan sát.
Nhìn chung có chút lạnh lẽo, tiêu điều, nhưng, kết hợp với tình cảnh hiện tại của Kiến Bắc Quận, huyện Tam Xuyên này vẫn còn đông người như vậy, hơn nữa còn duy trì được trật tự, đủ để chứng minh huyện lệnh Tống Nghĩa này là một vị phụ mẫu quan có năng lực.
Cố Mạch cùng đoàn người đối với Tống huyện lệnh này có ấn tượng khá tốt, có thể gác lại tiền đồ thậm chí là sinh mạng của mình để đắc tội các sĩ thân đại hộ, đều là để cố gắng bảo toàn sinh lộ cho bá tánh. Tuy rằng trong việc xử lý bắt giữ giáo đồ Vô Sinh Giáo thủ đoạn có hơi tàn nhẫn một chút, nhưng Cố Mạch cùng đoàn người không ai cảm thấy Tống huyện lệnh đó có lỗi gì.
Tuy có bá tánh bị bắt nhầm, nhưng, cục diện hiện giờ, nếu thủ đoạn ôn hòa, rất có thể sẽ chôn vùi cả thành bá tánh.
Không lâu sau,
Đoàn khâm sai đi qua mấy con hẻm sau đó đến huyện trạch chuyên tiếp đón các quan lại lui tới.
Cố Mạch cùng mọi người cũng đã gặp huyện lệnh Tam Xuyên Tống Nghĩa, là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, da hơi đen, cao gầy, tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng khí chất của hắn vẫn cho người ta cảm giác rất nhanh nhẹn.
“Hạ quan Tống Nghĩa, tham kiến khâm sai đại nhân!”
Tống Nghĩa đứng ở cửa cúi người hành lễ, giọng điệu không hề nịnh nọt, không kiêu ngạo không tự ti.
Trương Nguyên Khang chắp tay: “Tống huyện lệnh không cần đa lễ.” Ngay sau đó, hắn gọi thủ hạ mưu sĩ đến, giao những vật phẩm chứng minh thân phận cho Tống Nghĩa, nói: “Tống huyện lệnh có thể kiểm tra thân phận bản quan.”
Tống Nghĩa không từ chối, trực tiếp nhận lấy những vật phẩm đó.
Đây là quy trình cần thiết, các quan phủ địa phương đều có người chuyên trách kiểm tra xác minh, bất kể là khâm sai đại thần hay quan chức mới nhậm chức, đều cần được quan phủ địa phương kiểm tra xong mới chính thức xác định thân phận.
Tống Nghĩa nói: “Trương đại nhân, huyện Tam Xuyên đã gặp thiên tai tuyết lở mấy tháng nay, lương thực cứu trợ của triều đình cũng mãi chưa đến, hiện giờ trong thành không còn nhiều lương thực, rượu ngon thịt ngon càng không có, cho nên, ở đây ta chỉ có thể cung cấp cho các vị ít trà thô cơm đạm. Nhưng chỗ ngủ thì chắc chắn có, tiếp đãi không chu đáo, mong lượng thứ, hiện giờ chỉ có điều kiện này, hạ quan xin nói rõ tình hình trước, nếu có gì không thích ứng được, vậy thì chỉ có thể tự các vị tìm cách rồi.”
Thái độ giọng điệu nói chuyện của Tống huyện lệnh này khiến Trương Nguyên Khang rất khó chịu, thật sự quá cứng nhắc, hoàn toàn không mấy coi hắn là khâm sai đại thần ra gì.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại, điều này cũng là bình thường, dù sao đây là một kẻ mạnh dám liều mạng thủ thành bảo vệ bá tánh trong thời khắc then chốt này, cũng không thể là loại người biết xoay sở, hay nịnh bợ.
Trương Nguyên Khang xua tay, nói: “Bản quan đến Kiến Bắc Quận không phải để hưởng thụ, nếu muốn hưởng thụ, ta cũng sẽ không đến đây, cho nên, Tống huyện lệnh cứ yên tâm.”
“Vậy thì tốt.”
Tống Nghĩa chắp tay, nói: “Trời đã tối rồi, hạ quan không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, ngày mai hạ quan sẽ đến, lúc đó sẽ dẫn đại nhân đi tuần tra, lúc đó sẽ từ từ trực tiếp báo cáo chức vụ với đại nhân!”
Trương Nguyên Khang hơi gật đầu.
Tống Nghĩa cúi người chào một cái, lập tức quay người rời đi, không hề dây dưa dài dòng.
Tiễn Tống Nghĩa rời đi,
Tiêu Tự Ẩm khẽ cười nói: “Tống huyện lệnh này là người làm việc thực tế a, nếu các đại thần trong triều Khương quốc đều giống như người này, e rằng Kiến Bắc Quận này cũng sẽ không đến nông nỗi như bây giờ!”
Trương Nguyên Khang vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng lại không dám phản bác Tiêu Tự Ẩm, lúng túng nói: “Điện hạ nói phải.”
Tiêu Tự Ẩm cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Ngay sau đó, đoàn người liền vào huyện trạch.
Hoàn cảnh cư trú của huyện trạch này thực ra rất bình thường, nhưng, suốt chặng đường đi thời tiết quá khắc nghiệt, hơn nữa cơ bản đều ở nơi hoang dã, so sánh như vậy, huyện trạch thực ra rất bình thường này lại cảm thấy vô cùng thoải mái, ít nhất mọi nơi đều sạch sẽ, cũng không đến nỗi khắp nơi dột nát khiến trong nhà tích nước.
Hơn nữa, huyện thừa còn lập tức sai người mang đến cháo nóng hổi, tuy cũng chỉ là cháo gạo bình thường, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, vẫn rất có khẩu vị.
Trên bàn ăn, Cố Mạch mấy người đều đang uống cháo, duy chỉ có Trác Thanh Phong cầm đũa chọc qua chọc lại trong bát, Diệp Kinh Lan ngồi cạnh hắn đẩy Trác Thanh Phong một cái, hỏi: “Trác huynh, nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”
Trác Thanh Phong như vừa tỉnh mộng, nói: “Cũng không có gì, chỉ là luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.”
“Chỗ nào kỳ lạ?” Diệp Kinh Lan nghi hoặc hỏi.
“Không nói rõ được, chỉ cảm thấy huyện Tam Xuyên này có chút kỳ lạ.” Trác Thanh Phong nói.
Cố Sơ Đông hỏi: “Trác đại ca, huynh bắt đầu cảm thấy kỳ lạ từ khi nào?”
“Tối qua ở trấn tập đã cảm thấy hơi kỳ lạ, sau khi vào thành cảm giác này càng rõ rệt hơn.” Trác Thanh Phong nhíu chặt mày, nói: “Dường như đã bỏ qua thứ gì đó, thôi, ăn cơm trước đã, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đi nha huyện điều tra manh mối liên quan đến Vô Sinh Giáo, hẳn là có thể nghĩ thông.”
Ngay lập tức, mấy người liền bắt đầu uống cháo.
Thành huyện Tam Xuyên, trong doanh trại nạn dân.
Lúc này, Hoàng Tử Minh đang dẫn theo một đám bộ khoái, huyện binh áp giải hơn ba trăm nạn dân và mười mấy hai mươi giáo đồ Vô Sinh Giáo tiến vào trong doanh trại nạn dân.
Doanh trại nạn dân này khá lớn, những ngôi nhà tạm bợ san sát nhau xếp thành từng hàng, dưới màn đêm, tất cả đều phủ đầy tuyết dày, nhưng, cả doanh trại nạn dân rộng lớn này lại vô cùng yên tĩnh.
Tất cả các nạn dân đều được dẫn đến một khoảng đất trống, lúc này, trên khoảng đất trống đang đun mười mấy nồi lớn, bên trong đều là cháo đặc, mùi cháo gạo nhàn nhạt tỏa ra khắp nơi, những nạn dân kia đều không nhịn được nuốt nước miếng.
Nhiều người trong lòng bắt đầu hối hận, biết thế doanh trại nạn dân này ăn ngon như vậy, họ hà cớ gì phải nghe lời những người Vô Sinh Giáo kia lừa gạt mà mỗi ngày chỉ đợi một bát cháo loãng để duy trì mạng sống!
“Đại… đại nhân…”
Một nạn dân lấy hết dũng khí mở lời hỏi: “Cái này… doanh trại nạn dân… mỗi ngày… đều có thể ăn ngon như vậy sao?”
Hoàng Tử Minh bình thản nói: “Mỗi ngày chỉ có một bữa cháo đặc một bữa cháo loãng, có thể sống sót đã là tốt rồi, ngươi còn muốn bữa nào cũng ăn ngon như vậy sao?”
Nhất thời, những nạn dân kia đều bắt đầu xao động.
Một số người thậm chí quỳ rạp xuống đất khóc lớn, gào thét không nên tin lời lừa gạt của Vô Sinh Giáo, lẽ ra phải đến doanh trại nạn dân sớm hơn.
Nhất thời, doanh trại nạn dân trở nên huyên náo.
“Được rồi!” Hoàng Tử Minh vận chuyển nội lực lớn tiếng quát, nói: “Tất cả mọi người, xếp hàng ngay ngắn, tiến lên nhận cháo hôm nay.”
Ngay lập tức, những nạn dân kia đều rất tích cực bắt đầu xếp hàng.
Rất nhanh, khoảng hai mươi người một hàng đã xếp thành, lần lượt bắt đầu nhận cháo, những người đã nhận được đều không thể chờ đợi được mà ăn ngấu nghiến, chẳng ai quan tâm cháo có nóng hay không, những người này đã không biết bao lâu rồi không được ăn loại cháo trắng đặc như vậy, rõ ràng là cháo trắng nhạt nhẽo, nhưng lại giống như sơn hào hải vị, ngon đến không thể tả.
Ở rìa khoảng đất trống, một đám huyện binh bộ khoái đều cầm đuốc, tất cả đều lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những nạn dân đang ăn uống ngấu nghiến, ánh lửa chiếu lên mặt họ, lúc sáng lúc tối, trông có vẻ âm u đáng sợ.
Trên khoảng đất trống mờ mịt, vài trăm nạn dân quần áo rách rưới ôm bát đất, nước cháo đục ngầu chảy xuống khóe miệng khô nứt. Họ gù lưng cong, yết hầu cuộn trào dữ dội, tiếng nuốt ừng ực nối tiếp nhau, như bầy sói đói khát xé xác con mồi.
Không biết bắt đầu từ ai, tiếng bát rơi loảng xoảng xé toang sự tĩnh lặng, người đó hai tay ghì chặt thái dương, loạng choạng hai bước rồi ngã vật xuống đất. Tiếp đó, những nạn dân kia từng mảng từng mảng mềm oặt ngất xỉu trên nền tuyết.
Và đúng lúc này,
Tiếng dây thừng đứt giòn tan đột nhiên nổ ra, những giáo đồ Vô Sinh Giáo vốn bị trói buộc kia lại đều đứng dậy, đứng chung với những huyện binh bộ khoái.
Hoàng Tử Minh chắp tay đứng dưới mái hiên, quan bào thêu kim tuyến không gió mà lay động, hắn khẽ điểm ngón tay, giọng nói như dao găm tẩm độc: “Toàn bộ kéo vào xử lý!”
Huyện binh, bộ khoái thô bạo kéo chân những nạn dân vào trong căn nhà bên cạnh, bên trong lại là từng hàng ván gỗ đã được kê sẵn.
Những huyện binh, bộ khoái kia đặt những nạn dân đang hôn mê ngay ngắn trên những tấm ván gỗ, sau đó lần lượt rút dao ra, tiếng lưỡi dao xé toạc cổ họng đồng loạt vang lên, máu tươi nóng hổi phun trào ra, chảy theo rãnh uốn lượn thành dòng sông, dưới ánh trăng phản chiếu sắc rỉ sắt yêu dị.
Sau đó lại là việc lột quần áo rất thành thạo, phân giải thi thể, nếu nhìn từ xa, thì lại giống như một lò mổ nào đó đang làm việc xuyên đêm.
Mùi máu tanh nồng nặc, rất nồng.
Hoàng Tử Minh chầm chậm rời đi, dường như hòa vào bóng tối, đi về phía nha huyện.
Trong thành, một mảnh chết chóc, không nghe thấy một chút tiếng động nào.
Rất nhanh, Hoàng Tử Minh đến nha huyện, tiến vào một đại sảnh.
Giờ phút này, trong đại sảnh này tụ tập một đám người, bao gồm huyện lệnh Tống Nghĩa, cùng với huyện thừa. Thế nhưng, bất kể là huyện lệnh hay huyện thừa, vị trí ngồi đều rất xa phía sau.
Mà những người ngồi phía trước đều cực kỳ đặc sắc, mấy bóng người đứng đầu như quỷ sứ Cửu U mỗi người chiếm giữ một phương. Người đứng đầu bên trái là một lão giả khoác hạc bào màu huyết hồng, đầu ngón tay quấn một con rắn độc màu xanh tím, nếu có người giang hồ lão luyện ở đây nhất định sẽ nhận ra, người này chính là Bái Nguyệt Giáo Hộ pháp thứ ba Xà Vương.
Bên dưới Xà Vương là một nữ tử toàn thân quấn băng vải, giữa các kẽ hở băng vải rỉ ra máu đen, trong lòng ôm một con khôi lỗi kích cỡ trẻ con, các khớp khôi lỗi gắn ba con mắt tươi rói, đang xoay tròn một cách quỷ dị theo hơi thở của nàng, rõ ràng là Bái Nguyệt Giáo Hộ pháp thứ sáu Tiệt Đạo phu nhân.
Những người khác, cũng đều là những cao thủ Ma đạo.
Đây nào phải nha huyện Tam Xuyên, rõ ràng là nơi tụ họp của Ma đạo!
Mà ở vị trí trung tâm là một người áo đen đeo mặt nạ xương sọ.
Hoàng Tử Minh bước vào đại điện, chắp tay hướng về phía người áo đen kia: “Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ.”
Người có thể được xưng là Giáo chủ trước mặt nhiều cao tầng Bái Nguyệt Giáo như vậy chỉ có một người, đó chính là Ma đạo đệ nhất cao thủ, Bái Nguyệt Giáo Giáo chủ Diệp Nam Thiên.
Diệp Nam Thiên phát ra một âm thanh trầm đục: “Tình hình bên ngoài thế nào?”
“Bẩm Giáo chủ, Cố Mạch cùng đoàn người không có hành vi khác thường.” Hoàng Tử Minh nói.
Diệp Nam Thiên khẽ gật đầu, nhìn về phía một nam tử trung niên bên cạnh hắn, hỏi: “Thời gian đã đến chưa?”
Nam tử trung niên đó chân trần tóc xõa, trong tay cầm một cái la bàn, trên la bàn có bảy mươi hai đạo phù văn, mỗi đạo phù văn đều rỉ ra tơ máu, người này chính là Bái Nguyệt Giáo Hộ pháp thứ nhất Âm Tú Tài, được xưng là thiên hạ đệ nhất trận pháp đại sư.
Lúc này, Âm Tú Tài đang ngồi xổm trên đất, trước mặt hắn có một sa bàn, cảnh vật trong sa bàn chính là thành huyện Tam Xuyên phiên bản thu nhỏ, tuy nhiên, không phải lấy nha huyện làm trung tâm, mà là lấy huyện trạch tiếp đón quan lại lui tới làm trung tâm.
Hắn lẩm nhẩm niệm chú, hai ngón tay điểm một cái, sa bàn tràn ra từng trận ánh sáng, vậy mà lại diễn hóa ra từng đạo pháp trận, hắn chậm rãi nói: “Giáo chủ, còn đợi hai khắc đồng hồ nữa, sẽ bước vào thời điểm âm khí nặng nhất đêm nay, lúc đó khởi động Diệt Thế pháp trận, uy lực sẽ là mạnh nhất, đến lúc đó giết Cố Mạch, nhất định sẽ mã đáo thành công!”
Trong huyện trạch.
Đoàn khâm sai trừ binh lính tuần tra canh gác ra, những người khác đều đã nghỉ ngơi.
Trác Thanh Phong nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, hắn lăn qua lăn lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ, đột nhiên, vào một khoảnh khắc nào đó, trong đầu hắn dường như có một tia linh quang chợt lóe, cả người hắn bật dậy.
Ngay lập tức, hắn vội vàng ra khỏi phòng, đi đến phòng bên cạnh, gõ cửa.
Rất nhanh, cửa mở ra, Diệp Kinh Lan vẻ mặt cạn lời nói: “Làm gì vậy Trác huynh, giữa đêm không ngủ.”
Trác Thanh Phong trầm giọng: “Diệp huynh, ta đã nghĩ thông chỗ nào không đúng rồi.”
Diệp Kinh Lan nghi hoặc hỏi: “Chỗ nào?”
Trác Thanh Phong nói: “Có hai chỗ không đúng. Thứ nhất, tối qua ở trấn tập, huyện úy Hoàng Tử Minh dẫn theo huyện binh, bộ khoái bắt giữ những người Vô Sinh Giáo đó, có một chỗ kỳ lạ chúng ta đều bỏ qua, những giáo đồ Vô Sinh Giáo đó miệng thì nói không sợ chết, nhưng phản kháng lại không quá kịch liệt.”
Diệp Kinh Lan suy nghĩ một chút, nói: “Cái này cũng bình thường thôi, tối qua những giáo đồ Vô Sinh Giáo đó không có mấy cao thủ, mà Hoàng Tử Minh thân thủ không yếu, hơn nữa những bộ khoái, huyện binh hắn dẫn theo hẳn đều là tinh nhuệ được chọn kỹ lưỡng, thực lực chênh lệch quá lớn, phản kháng không kịch liệt cũng rất bình thường.”
Trác Thanh Phong khẽ gật đầu, nói: “Cái này quả thật có thể giải thích được, nhưng, có một chỗ kỳ lạ khác, chính là hôm nay sau khi chúng ta vào thành, trên đường đi đường vòng đến huyện trạch này, có một chuyện rất quỷ dị.”
“Chuyện gì?” Diệp Kinh Lan hỏi.
“Vậy mà, không có một đứa trẻ nào!” Trác Thanh Phong nói: “Chúng ta đi suốt đường, ít nhất cũng có năm sáu mươi hộ gia đình, nhưng dọc đường không thấy một đứa trẻ nào đã đành, lại ngay cả tiếng trẻ con khóc cũng không nghe thấy một tiếng nào, chúng ta nhiều người như vậy, động tĩnh cũng không nhỏ. Cho dù nói Kiến Bắc Quận hiện tại sinh tồn khó khăn, nhưng, không đến mức tất cả trẻ con đều chết đói chết cóng chứ?
Ngoài ra, còn có một điểm kỳ lạ lớn nhất, đó chính là những người bá tánh dọc đường kia, thấy chúng ta nhiều người như vậy, hơn nữa còn có nha huyện huyện binh đi cùng, vậy mà không hề sợ hãi, những người ở bên ngoài vẫn ở bên ngoài, không lập tức chạy vào nhà trốn đi, điều này không hợp lẽ thường. Theo lẽ thường mà nói, nha huyện Tam Xuyên hiện giờ đang lùng bắt Vô Sinh Giáo ráo riết, còn bắt nhầm nhiều người như vậy, lẽ ra phải lòng người hoang mang, những bá tánh kia thấy quan sai, không nên bình tĩnh như vậy!”
Nghe xong phân tích của Trác Thanh Phong, Diệp Kinh Lan nhíu mày, nói: “Huynh nói như vậy, thì đúng là có chút kỳ lạ… Vậy, bây giờ chúng ta đi kiểm tra xem sao?”
“Đi!”
Ngay lập tức, hai người liền ra khỏi huyện trạch, sau đó nhanh chóng quay trở lại con đường lúc ban ngày.
Khi đến khu dân cư đó,
Họ lập tức nhận ra chỗ không đúng, quá yên tĩnh.
Trác Thanh Phong đi đến một căn nhà dân mà hắn ban ngày nhớ rõ có người ở, gõ cửa.
Tiếng gõ cửa trong đêm tối rất trong trẻo.
Thế nhưng, gõ một lúc lâu vẫn không có ai hồi đáp.
Hai người nhìn nhau, Trác Thanh Phong trực tiếp một cước đạp tung cửa xông vào.
“Không có người!”
Cả hai đều biến sắc.
Ngay sau đó, hai người liền nhanh chóng chạy đến những căn nhà dân khác, liên tiếp tìm bảy tám căn, vậy mà đều không có ai, hơn nữa, càng quỷ dị hơn là, rõ ràng ban ngày đều có người ở, nhưng họ sau khi vào nhà, nhìn dấu vết trong nhà lại rõ ràng là loại đã lâu không có người ở.
“Đi, đến những nơi khác xem thử!” Diệp Kinh Lan đề nghị.
Trác Thanh Phong gật đầu.
Ngay sau đó, cả hai đều thi triển khinh công bay đến những nơi khác.
Thế nhưng,
Trống rỗng, trống rỗng, tất cả đều trống rỗng!
Hai người càng tìm, trong lòng càng kinh hãi, thậm chí là rợn tóc gáy.
Bởi vì, không chỉ những người họ thấy ban ngày đều biến mất, mà cả tòa thành đều là một tòa thành trống rỗng, tuy họ không đi hết cả tòa thành, nhưng, họ liên tục đi xuyên qua bảy tám con phố, đều không thấy một bóng người nào, những ngôi nhà viện đó đều là dấu vết đã lâu không có người ở.
Hai người nhanh chóng quay trở lại huyện trạch.
“Dậy mau, xảy ra chuyện rồi!”
Diệp Kinh Lan vận chuyển nội lực hét lớn một tiếng, lập tức kinh động toàn bộ đoàn khâm sai đang nghỉ ngơi trong huyện trạch.
Cố Mạch, Cố Sơ Đông và Tiêu Tự Ẩm ba người là những người phản ứng nhanh nhất, cả ba đều nhanh chóng ra khỏi phòng đi đến sân.
“Chuyện gì vậy, Diệp đại ca!” Cố Sơ Đông vội vàng hỏi.
Diệp Kinh Lan trầm giọng: “Không có người, một người cũng không có, ta và Trác huynh vừa ra ngoài dạo một vòng, huyện Tam Xuyên này là một tòa thành trống rỗng, chúng ta không thấy một bóng người nào.”
Tiêu Tự Ẩm nhíu mày, nói: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Trác Thanh Phong nói: “Ta cảm thấy những gì ban ngày thấy có chút không đúng, liền gọi Diệp huynh ra ngoài xem thử, kết quả, không chỉ những bá tánh chúng ta thấy trên đường đến hôm nay biến mất, mà những con phố, khu dân cư khác đều không có một bóng người nào, thậm chí, đều là đã lâu không có người sinh sống, đây chính là một tòa thành trống rỗng!”
Đồng tử Tiêu Tự Ẩm co lại: “Vậy ra, chúng ta đã bị lừa!”
Trác Thanh Phong nói: “E rằng khi chúng ta vào thành hôm nay, những bá tánh chạy ra kêu oan đều là cố ý sắp đặt, chính là để chúng ta đi đường vòng qua những con hẻm, chỉ như vậy mới dễ dàng sắp xếp cảnh tượng có người tồn tại để che mắt chúng ta, còn nếu chúng ta đi phố chính, khắp nơi đều thông thoáng, không thể bố trí cảnh giả.”
Tiêu Tự Ẩm tiếp lời, nói: “Nói cách khác, huyện Tam Xuyên này có vấn đề, việc chúng ta tối qua ở trấn tập ngẫu nhiên gặp huyện úy bắt giữ Vô Sinh Giáo cũng đều là cuộc gặp gỡ cố ý sắp đặt, sau đó bọn họ bịa ra một câu chuyện về huyện lệnh Tam Xuyên vì bá tánh không tiếc hy sinh tiền đồ thậm chí tính mạng, khiến chúng ta tin rằng những bá tánh ở cổng thành hôm nay là bị người khác sai khiến chặn đường, rồi chúng ta đi đường vòng đến đây.”
“Vậy, mục đích là gì?” Diệp Kinh Lan hỏi.
Cố Mạch trầm giọng: “Đi, rút lui ngay… Ưm, không kịp rồi!”
Theo lời Cố Mạch, mặt đất đột nhiên phát ra tiếng gầm trầm đục, như thể một con cự long đang ngủ đông dưới lòng đất đột ngột trở mình. Mặt đất nứt ra vô số khe hở như gốm vỡ vụn, khói bụi xám xanh cùng đất cát bay thẳng lên trời.
Những căn nhà đầu tiên sụp đổ vang lên tiếng xà ngang gãy, ba ngôi nhà trong rung chuyển dữ dội đổ sập như những khối đồ chơi, gạch vỡ và xà gỗ đổ xuống như mưa rào.
Cố Mạch mấy người đều nhanh chóng thi triển khinh công nhảy vọt lên.
Liền thấy khối nhà đổ sập bên trái vậy mà như vật sống, bật lên từ mặt đất, trong địa chấn vặn vẹo hóa thành ám khí gào thét, nhắm vào mấy người mà đập tới.
Đồng tử Cố Mạch co rút lại, chưởng phong chém ra như dao, không khí phát ra tiếng rít chói tai như kính vỡ, vật thể khổng lồ kia dưới chưởng lực vỡ nát thành bột mịn, nhưng trong bụi bay mịt mù, từ bốn phương tám hướng trong đống phế tích đột nhiên tuôn ra từng mảng kiến trúc đổ nát.
Vô số tường đổ gạch nát như sóng đen cuồn cuộn ập đến, Cố Sơ Đông vung đao chém nát nửa cây cột đá lao tới, lại thấy Trác Thanh Phong đột nhiên xoay người vung kiếm, chém tan mảnh đá vụn.
Ngay khi hai người sắp rơi xuống, Cố Mạch vươn hai tay như kìm sắt kẹp lấy vai hai người, vào khoảnh khắc mặt đất nứt ra những khe nứt hình mạng nhện, dốc toàn lực ném họ về phía tường thành cách đó hai ba trăm trượng.
Còn về Diệp Kinh Lan và Tiêu Tự Ẩm hai người này đều có ý thức chiến đấu cực mạnh và võ công thâm hậu, căn bản không cần Cố Mạch giúp đỡ. Nói chính xác hơn, cảnh tượng này thực ra Cố Sơ Đông cũng không cần Cố Mạch giúp đỡ, chỉ có võ công của Trác Thanh Phong hơi không chịu nổi.
Trong khoảnh khắc ném Trác Thanh Phong và Cố Sơ Đông ra, Cố Mạch quay người liên tiếp vung hai chưởng, hai ngôi nhà nghiêng bay tới dưới chưởng lực nổ tung thành mảnh vụn, nhưng lại thấy vô số đạo xích sắt lạnh lẽo lóe sáng từ trong mảnh vụn bắn ra, mỗi đạo đều quấn đầy những gai nhọn sắc bén.
Điều kinh hoàng hơn là, mặt đất đột nhiên sôi sục như bùn, hàng trăm đạo xích sắt phá đất mà trồi lên, ngay lập tức đan thành một lồng giam kín mít dưới chân Cố Mạch, trực tiếp tránh né Diệp Kinh Lan và Tiêu Tự Ẩm. Trong tiếng xích sắt va chạm, Cố Mạch đã bị những sợi dây xích siết chặt tạo thành bức tường sắt cao chừng một trượng quanh người, đầu nhọn của gai sắt lấp lánh ánh độc dược màu xanh lam u tối.
“Nhắm vào ta?”
Cố Mạch lập tức đồng tử co rút, chiêu này tính mục tiêu quá mạnh, hoàn toàn là nhắm vào hắn.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc xích sắt sắp khép lại, thân ảnh hắn đột nhiên hóa thành hư ảnh nhàn nhạt, như một làn khói biến mất ngay lập tức. Hắn đã thuấn di rời đi, chắp tay đứng trên không trung cách đó hai mươi trượng, áo bào tung bay trong bụi mù, hàn quang trong mắt lạnh hơn những sợi dây xích dưới chân ba phần.
Và đúng vào khoảnh khắc đó,
Bốn phương tám hướng có hơn chục tòa nhà lớn và hàng chục tảng đá khổng lồ đồng thời bay tới đập vào nhau, ngay lập tức đè xuống mặt đất.
Trong mắt Cố Mạch lóe lên hàn quang,
Rõ ràng đối phương đang cố ý nhằm vào hắn, nếu vừa rồi hắn không thi triển Hòa Quang Đồng Trần thuấn di, mà là khinh công bình thường, thì chắc chắn đã bị đập nát dưới lòng đất.
Lúc này, mặt đất vẫn còn co giật, nhấp nhô như sóng biển, phạm vi ảnh hưởng cũng ngày càng rộng, và lúc này, huyện trạch đã hoàn toàn sụp đổ tan nát, sinh tử của nhiều người trong đoàn khâm sai không rõ.
Diệp Kinh Lan, Tiêu Tự Ẩm mấy người không có thủ đoạn lơ lửng trên không như Cố Mạch, chỉ có thể không ngừng thi triển khinh công nhanh chóng bay lượn tránh né.
Cố Mạch bay lượn trên không trung, ánh mắt dò xét khắp nơi nhưng không thể tìm ra hành tung của đối phương, hắn lúc này bay cao, nhìn rõ ràng, kiến trúc của thành huyện này đều là một tòa pháp trận, những kẻ địch kia ẩn mình trong đó.
“Cầm đến!”
Cố Mạch vươn tay ra, Cố Sơ Đông trên tường thành lập tức ném Thiên Ma Cầm ra, ngay lập tức, Thiên Ma Cầm như sao băng xé toang màn đêm rơi vào tay Cố Mạch.
“Xem lũ chuột chũi các ngươi có thể trốn được bao lâu!”
Cố Mạch hừ lạnh một tiếng, kéo dây đàn, dây đàn đột nhiên căng thẳng thành một đường thẳng, rung lên những gợn sóng nhỏ trong lòng bàn tay hắn, không khí đột nhiên phát ra tiếng rít chói tai như kính vỡ. Thứ đầu tiên nổ tung là tháp chuông cách đó ba con phố, vòm mái trong sóng âm tan chảy như mật đường, kim đồng hồ bằng đồng vỡ thành hàng trăm mảnh sắc bén xoay tròn, găm vào bức tường gỗ của tửu lầu đối diện vậy mà phát ra tiếng keng kim loại va chạm.
Tiếp đó, Cố Mạch nhanh chóng kéo dây đàn.
Sóng âm lấy hắn làm trung tâm, lan rộng ra hình quạt, nơi nó đi qua, những phiến đá xanh nhấp nhô rung chuyển như mặt nước, những mạch đá sâu dưới lòng đất phát ra tiếng động nặng nề không chịu nổi.
Cả tòa thành dường như bị nhốt trong một ly lưu ly đang rung lắc, từng mảng ngói nhà như những con bướm đen vỗ cánh bay lên, khi vỡ tan thành bột mịn trong không trung.
Những người ẩn mình lợi dụng địa thế liền không giấu được nữa, bốn phương tám hướng tuôn ra dòng người chen chúc, có một hai ngàn người, người dẫn đầu chính là một người áo đen đeo mặt nạ xương sọ.
Người áo đen đeo mặt nạ đó, Cố Mạch không thể xác định thân phận, nhưng thông qua những người bên cạnh hắn thì có thể xác định đối phương hẳn là Diệp Nam Thiên, bởi vì Cố Mạch đã từng xem qua bức họa của những tội phạm bị truy nã cấp cao của Bái Nguyệt Giáo, ngay lúc này, hắn đã thấy ba trong số bảy hộ pháp, mà ba hộ pháp này đều cung kính đứng sau lưng người áo đen, không khó để đoán ra người áo đen chính là Diệp Nam Thiên.
“Ngươi là Diệp Nam Thiên!” Cố Mạch hỏi.
Diệp Nam Thiên đứng trên đỉnh một tòa nhà cao nghiêng ngả, áo đen đón gió phấp phới, trông rất bá khí, phát ra một âm thanh trầm đục: “Chính là bản tọa, Cố Mạch, bản tọa cùng ngươi…”
Chưa đợi Diệp Nam Thiên nói xong,
Cố Mạch vươn tay, hai thanh kiếm bay đến, một thanh kiếm trắng tinh, rơi vào tay Cố Mạch, chính là Thái Hư Phi Kiếm của hắn, thanh còn lại là Uyên Hồng Kiếm.
Ngay khoảnh khắc đó, trong phạm vi vài chục trượng, thiên địa biến thành màu đen trắng, và Cố Mạch ngay lập tức thuấn di đến trước mặt Diệp Nam Thiên, hắn tay trái Thái Hư Kiếm, tay phải Uyên Hồng Kiếm, tay trái tung kiếm dọc, tay phải kiếm ngang, Bách Bộ Phi Kiếm và Hoành Quán Bát Phương cùng xuất chiêu.
Kiếm ảnh như cô tinh lưu lạc trong màn đêm,
Nhanh chóng phóng đại trong đồng tử của Diệp Nam Thiên.
Diệp Nam Thiên thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ đối phương di chuyển như thế nào, tiếng kêu kinh hãi trong cổ họng đã bị nghẹn lại giữa không trung.
Tạo thành một vết nứt màu trắng trong thế giới đen trắng. Vết nứt này không phải quỹ tích phẳng, mà như thực chất xé rách không gian, để lộ dòng tinh hà lấp lánh phía sau — kiếm khí lẽ ra phải cách trăm trượng, lại trong khoảnh khắc xuất chiêu đã áp sát yết hầu Diệp Nam Thiên.
Không khí quanh thân kiếm bị nén thành những tinh thể lăng trụ trong suốt, mỗi mặt lăng trụ đều phản chiếu hình ảnh Cố Mạch lạnh như băng, như thể hàng ngàn hắn cùng lúc cầm kiếm đâm tới.
Trong chớp mắt, giữa ánh kiếm lóe lên,
Cố Mạch đã xuất hiện sau lưng Diệp Nam Thiên.
Còn trên người Diệp Nam Thiên xuất hiện từng đạo huyết quang, sau đó lập tức vỡ tan, thân thể trực tiếp chia năm xẻ bảy, ầm ầm nổ tung.
Đề xuất Voz: Tình yêu học trò
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Chương 259 thiếu nội dung
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Chương 251 thiếu nội dung nhiều
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Xong hết nha. Truyện này mỗi chương toàn 10k chữ sợ thật.
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Chương 239 thiếu nội dung phía sau
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Cuối chương 233 mất nội dung. Chương 234 nghi là mất nội dung vì quá ngắn và không ăn khớp chương trước chương sau.
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Đoạn cuối chương 209 qua chương 210 bị sao vậy? Hình như thiếu nội dung bằng cả một chương.
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
do chương dài quá đó.
Thư Đạo Chân Nhân
1 tháng trước
225 qua 226 cũng bị. Admin sửa giúp được không? Đang đoạn đánh nhau gay cấn.
Thư Đạo Chân Nhân
Trả lời1 tháng trước
Chương 147 lỗi
bách đinh
Trả lời2 tháng trước
tên main là cố mạch sao cứ viết sai v
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Ngoài thành Cố Mặc ra thì bị lỗi thành tên gì nữa không để mình đồng bộ lại luôn nè.
bách đinh
2 tháng trước
lúc thì cố mạc lúc thì cố mặc
bách đinh
2 tháng trước
họ cố sao lại họ quách
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
fix xong tên rồi nha b.
An Nguyen Hoang
Trả lời2 tháng trước
không chỉnh được cỡ chữ ạ , bé quá
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
bạn mở cài đặt trình duyệt sẽ có mục phóng to văn bản nha.
thai duong Trinh
Trả lời4 tháng trước
288 không có nội dung ad
Tatu
Trả lời5 tháng trước
cái đoạn này khó hiểu quá, lúc nói kiếm do đích thân đường gia chủ trì rèn đúc cho trưởng lão thương lan kiếm tông, lúc thì nói trưởng lão tự tay rèn