Tôi nói như hét vào mặt Ngọc. Ngọc ngẩn người rồi ôm mặt khóc chạy khỏi phòng tôi. Trưa hôm tôi nằm vắt tay lên trán suy nghĩ rất nhiều. Tôi sai thật rồi sai thật rồi. Tôi đã làm 2 người mà tôi yêu thương phải đau buồn. Buổi chiều sau khi ngủ dậy. Tôi quỳ trước cửa phòng mẹ tôi:
- Cạch.
Tiếng mở cửa phòng mẹ tôi.
Mẹ tôi nhìn thấy tôi. Tôi nói:
- Con xin lỗi mẹ. Con sai rồi. Con xin lỗi từ nay con sẽ chuyên tâm học hành không để mẹ phải buồn nữa.
Mẹ ôm tôi vào lòng:
- Mẹ cũng xin lỗi vì đã đánh con như vậy.
Tôi lắc đầu. Mẹ nói tiếp:
- Con phải cảm ơn con bé Ngọc đấy.
Lại nhắc đến Ngọc tôi càng cảm thấy ân hận vì hành động trưa nay. Lúc đó tôi bồng bột não ngắn và hiếu thắng lắm, luôn cho mình là đúng. Haiz.
Ăn cơm tối xong tôi xin phép mẹ đến nhà Ngọc. Tôi gọi cửa thì mẹ Ngọc ra mở:
- H đã hả.
- Dạ con chào cô. Ngọc có nhà không cô???
Cô vừa mở cửa cho tôi vào vừa nói:
- Bông đang trên phòng. Từ trưa đến giờ cô nói mãi nó không chịu ăn gì nằm lì trên phòng.
- Cô cho con gặp Ngọc 1 chút nha.
- Ừ tiện thể cháu cầm ly sữa cho nó uống giúp cô.
- Vâng.
Tôi tiến lên phòng Ngọc gõ cửa:
-Cốc cốc cốc.
- Mẹ con không muốn ăn.
Tôi thôi gõ xoay nắm đấm tiến vào. Thấy Ngọc đang nằm trên giường vẫn mặc bộ đồng phục lúc trưa. Tôi ngồi bên cạnh Ngọc. Tôi đưa tay vuốt mái tóc . Nhỏ quay sang nhìn tôi rồi quay mặt vào tường:
- Tao xin lỗi, lúc trưa tao trẻ con quá.
-....
Nhỏ im lặng không nói gì. Tôi đánh liều xoay nhỏ lại. Tôi nói lại:
- Tao xin lỗi mà. Để mày hết giận tao bảo tao làm gì tao cũng chịu.
- Thật không???
- Tao thề tao hứa tao đảm bao tao mà thất hứa ngày mai tao hứa lại.
- Hihi.
Nhỏ cười rồi. Vui quá:
- Giờ đưa tao đi chơi.
- Giờ á?
- Ừ.
Nhỏ khẳng định lại:
- 7h tối rồi má.
Nhỏ phùng mang trợn mắt nhìn tôi:
- Thôi được rồi để tao thay đồ cho mày rồi đi chơi hê hê.
- Dê cụ.
Nhỏ đá đít tôi ra khỏi phòng để thay đồ. Tôi xuống dưới nhà xin phép cho nhỏ đi chơi và gọi điện xin phép nữa. Sau buổi đi chơi tối đó tôi bị viêm màng túi luôn. Nhỏ ăn vặt khủng khiếp. Kéo tôi đi đủ nơi bắt ăn bai nhiêu món khiến bụng tôi muốn nổ tung. Ăn chán chê chỉ khi tôi hết sạch tiền nhỏ mới chịu thôi:
- Về nhá mày.
Nhỏ lắc đầu:
- Đi dạo đi.
Tôi đành chiều ý Ngọc. Nhỏ ôm tôi chặt lắm như sợ tôi biến mất. Tôi thấy nhỏ run run. Chắc vì sương đêm. Tôi không nói nữa đèo nhỏ trả về nơi sản xuất.
Sau ngày hôm đó tôi trở lại là chính mình. Gần 1 tháng bỏ bê học tập tôi tụt dốc không phanh. Trước đó tôi có thể tự hào khoe là tôi đứng top 5 trong lớp thì bây giờ tôi thảm hại bấy nhiêu. Sau khi tôi thoát khỏi những ngày đen tối kia Ngọc giúp tôi rất nhiều. Những buổi được nghỉ Ngọc thường kèm tôi học. Không chỉ thế Ngọc còn xin mẹ nhỏ cho ở nhà tôi để kèm học cho tôi. Chả hiểu sao mẹ nhỏ đồng ý. Chắc tại tôi đẹp trai quá . Còn mẹ tôi thì thích lắm:
- Cháu kèm nó giúp bác. Dùng mọi biện pháp để cho nó học. Nó bắt nạt cháu cứ để bác lo.
Nhỏ không đáp chỉ cười
Thời gian đó tôi chỉ có học, học và học. Sáng học trên lớp. Trưa về ngủ. Chiều đi học. Nếu được nghỉ thì Ngọc kèm. Tối ăn xong ngồi bàn học. Sau những lúc học căng thẳng tôi và nhỏ ôm nhau ngủ hay ngồi tâm sự chí chóe nhau. Không có cờ nhíp full HD cho mấy bác đâu. Tuy tôi hay trêu Ngọc mấy vấn đề nhạy cảm nhưng tôi không có ý nghĩ gì đen tối với nhỏ đâu.
1 tháng sau tôi lấy lại phong độ như thuở nào. Hô hô. Khiến mẹ tôi nhỏ Ngọc ai cũng vui. Và sau đó cũng là giai đoạn căng thẳng nhất cho kì thi lên Cấp 3....