Cuộc sống của tôi cứ vậy trôi đi 1 cách bình lặng. Mọi người thắc mắc về bố tôi thì tôi trả lời rằng bố tôi ít về nhà lắm vì công việc bận rộn. 1 tháng tôi chỉ nhìn bố tôi được 1-2 lần có tháng thì không.
Một hôm đang học thì T dê rủ tôi:
- Ê mày trốn đi bấm không? ( Bấm điện tử ý).
- Ok.
Tôi đưa giấy cho Ngọc " tao bận chút việc nên mày về trước đi không cần đợi tao". Tiết sau tôi với T dê bật tường đi bấm. Chả hiểu ma lực gì khiến tôi mụ mẫm đầu óc. Suốt ngày đi chơi điện tử và hệ quả là.....
Sau khi đi điện tử với T dê tôi đâm nghiền hẳn ra. Đi học thì tôi chỉ đi hôm có tiết của cô chủ nhiệm. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Tôi bị mẹ phát hiện đi chơi điện tử.
Hôm đấy không có tiết của cô chủ nhiệm nên tôi có ý định bỏ học đi chơi điện tử:
- Dạ thưa mẹ con đi học.
- Ừ.
Tôi đinh ninh mẹ đi dậy nhưng không. Mẹ đi theo tôi. Tôi không mảy may biết. Tôi vào quán gần trường vẫn chiếc máy số 7. Mẹ không bắt tôi ngay. Mẹ để tôi chơi đến lúc về. Ra cửa thấy mẹ đứng ở đó. Tôi lặng người lắp bắp:
- M....m..ẹ.
- Đi về mau.
Mẹ quát tôi giọng lạnh tanh không cảm xúc. Ít ra mẹ tôi vẫn giữ cho tôi cái danh dự rách nát kia. Nhưng điều đó càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi hơn. Về nhà tôi tự động nằm xuống chuẩn bị ăn đòn. Mẹ tôi tay cầm roi:
- Tao nuôi mày ăn học để mày đi chơi điện tử bỏ học hả. Nếu hôm qua tao không gọi điện hỏi thăm cô giáo tình hình học tập của mày thì mày tính làm vậy đến bao giờ. Hôm nay tao phải đánh chết mày.... (mấy câu này xuống lỗ e cũng chả bao giờ quên).
Rồi cơn mưa roi đánh tới tấp vào người tôi. Tôi van xin mẹ tôi trong vô vọng. Bỗng nhiên ai đó lao vào ôm tôi che cho tôi khỏi nhưng đòn roi của mẹ tôi. Tôi mở mắt ra là Ngọc. Sao nó lại biết tôi bị đánh nhỉ. Chắc lúc về nó thấy tôi bị mẹ dong về nên đi theo chăng? Nhưng méo phải....
- Cháu tránh ra để bác đánh thằng con trời đánh này.
Nhỏ rơm rớm nước mắt:
- Cháu xin bác đừng đánh H nữa. Cậu ấy biết lỗi rồi mà.
- Cháu tránh ra để bác dạy nó. Nuông chiều nó quá khiến giờ nó đổ đốn.
- Cháu xin bác. Nếu bác đánh H nữa thì phải đánh cháu trước (dại trai vờ lờ).
Mẹ tôi buông cái roi xuống rồi bỏ vào trong phòng.
Ngọc dìu tôi lên phòng, đỡ tôi ngồi nằm xuống giường. Ngọc cởi áo tôi ra. Nhìn những "con lươn" khắp người tôi Ngọc khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tấm thân ngọc ngà của tôi. Tôi quay người lại đưa tay gạt những giọt nước mắt của Ngọc:
- Tao xin lỗi vì tao mà....
- Im. Nói nữa tao xiên mày giờ.
Ngọc nạt tôi rồi bỏ ra ngoài. Vâng thưa quý vị khán giả tiếp theo là màn rửa vết thương. Cồn đi đến đâu tôi thốn đến đó:
- Xostttttttt.
- Cho mày chết.
Ngọc nói rồi lấy miếng bông chà mạnh vào vết thương. Tôi không dám hét vì sợ mẹ:
- Sao mày biết tao bị đánh mà đến cứu?
- Tao xin lỗi.
-????
- Tao méc mẹ mày đấy.
- Tại sao mày lại làm thế??
- Vì tốt cho mày thôi.
- Im đi. Tại mày mà tao bị mẹ đánh đấy. Mày sướng chưa? Hả lòng hả dạ chưa???