Tôi ngêu ngao hát mấy bài nhạc vàng mẹ tôi hay nghe. Đang phiêu trong bài hát thì
- Tủm
Tôi bị ai đó đá bay xuống sông. Đang phê trong men gặp nước tỉnh cả người. Sông sâu may không gặp cái cọc nào không thì giờ đang làm con rể Diêm Vương rồi. Và "ai đó" đẩy tôi xuống sông nói:
- Mày tỉnh chưa thằng ngu.
Là Ngọc. Giọng lạc đi vì khóc. Méo hiểu làm người yêu thằng Quang rồi còn đến đây khóc làm gì cơ chứ. Tôi bơi vào bờ:
- Tại sao?
- Vì tất cả. Tại sao mày không ở lại?
- Ở lại làm thằng bù nhìn à? - Tôi nhếch mép cười nhạt.
- Mày ngu lắm H à!
- Ngu kệ tao. Mày biến đi.
Ngọc ném bó hoa của tôi chưa kịp tặng rồi ôm mặt chạy đi. Tôi bất động một lúc rồi đuổi theo:
- Ngọc... Ngọc... Chờ đã!
Với sức chạy của một đứa con gái nên tôi nhanh chóng bắt kịp. Nắm lấy tay Ngọc kéo lại:
- Bỏ... tao.... hức.... ra.... hức.
Tôi ôm Ngọc vào. Xiết chặt đôi tay.
- Anh xin lỗi, anh sai rồi...
Lúc đầu Ngọc vùng vẫy, tiếp đến đấm thùm thụp vào lưng tôi, cuối cùng mới chịu ôm. Cảm giác ôm người con gái mình thương thật là tuyệt vời ông mặt trời.
Có một con đường mang tên là tình yêu.
Khi tôi bước một mình đếm những nỗi... cô đơn.
Đếm trong từng làn gió thoảng, đếm trong từng hạt mưa bay.
Đến đây từng tia nắng sớm mai, đến khi ngàn ánh sao rơi trong bóng đêm...
Có một con đường, mang tên là tình yêu...
Một ngày khi em đến..., sánh bước đi cùng tôi...
Có nắng ấm giữa mùa đông, có tiếng hát trong con tim cô đơn bấy lâu.
Nào ngờ đâu duyên số... em đi với tôi một đoạn thôi..
Bóng em xa khuất dần... giấu nước mắt nghe cô đơn em quay về.
Và giờ đây thêm nỗi nhớ em, quấn quanh đêm đêm...
Và giờ tôi không muốn đi tiếp đoạn đường kia...
Ngày em xa tôi... giấc mơ kia đã tan rồi.
Chỉ có thể yêu em thôi, tình này trao đến em rồi...
Và từng đêm tôi vẫn mơ về...
Ở đoạn cuối con đường... có em...