Hôm sau, tôi giữ lời hứa như tối hôm trước, nguyện theo thánh chỉ mà phải ngồi cạnh Diệu Linh, cho cô nàng gác chân, dựa đầu vào vai, đôi khi còn nhéo nhéo vào đùi tôi nữa. Hic, tôi đích thực là con trai mà. Cứ bị bàn tay cô ấy vờn qua vờn lại như vậy, tôi thực sự là nhịn không nổi. :sosad:
"Diệu Linh…" Tôi khổ sở lên tiếng, giữ lại bàn tay cô ấy đang lần lần xuống đùi, "... học bài."
Cô ấy nhíu mày nhìn tôi, rồi tựa như không nghe thây gì nữa, lại hung hăng nhéo đùi tôi thêm một cái đau điếng.
Đích thực là ma nữ hồi sinh. :cry:
Tôi ôm cả một bụng quằn quại đau khổ mà ngồi cạnh cô ấy ghi ghi chép chép, mặc dù một chữ thầy giáo giảng cũng chẳng thể nhét nổi vào đầu.
"Vũ Phong." Cô ấy gọi tôi, "Đi ăn trưa."
Được, đây là lời mời của cô ấy đấy, nhưng lúc nào cũng sẽ là một giọng ra lệnh. Đương nhiên, tôi chẳng thể nào mà từ chối được.
Chúng tôi đi vào quán cơm gần trường, cùng gọi cơm rang thập cẩm, món mà nãy giờ ở trong lớp Diệu Linh cứ kêu thèm mãi thôi. Thấy cô ấy ăn ngon lành, thi thoảng còn cười tít cả mắt nữa, trong lòng tôi dường như ấm áp trở lại, cũng theo cô ấy mà vui lây.
"Nè…" Diệu Linh lên tiếng, "... Thật sự thấy tớ phiền phức sao?"
Sao tự dưng lại hỏi vậy chứ :angry::angry:? Tôi còn đang nghĩ mình là con đỉa cứ dính lấy cô ấy không chịu buông tha cơ.
"Không, không phải đâu." Tôi mỉm cười, "Sao cậu lại hỏi như thế vậy?"
Cô ấy chọc chọc vào đĩa cơm của mình, phụng phịu nói: "Thì hôm qua, cậu bảo rằng chuyện của cậu không cần tớ quản mà."
Con gái đúng thật là nhớ cực kì dai.
"Tớ… chỉ là lúc ấy giận quá nên nói vậy thôi." Tôi gãi gãi đầu, rồi hướng cô ấy năn nỉ, "Bỏ qua cho tớ nha, đừng giận mà."
Diệu Linh vẫn vẻ mặt phụng phịu, nhưng đã gật đầu. Tôi hào hứng cười, chọc cô ấy thêm vài câu.
"Vũ Phong…" Cô ấy lại bất ngờ lên tiếng, nghiêm túc nhìn tôi, "... Cậu thích con trai thật hả?"
Tôi ngẩn người, sao cô ấy lại hỏi như vậy chứ :ops:? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra rồi sao, rằng tôi nói dối chỉ để được ở bên cô ấy?
Có nên tiếp tục lừa dối nữa không? Hay lúc này đây, nên đem tất cả sự thật nói ra?
Rằng tôi không phải là Gay, rằng, người tôi thích là cô ấy?
Đúng rồi, nói ra đi Hoàng Vũ Phong, mày có thể làm được mà.
Chính là lúc tôi đang định mở miệng để lên tiếng, thì "ầm" một cái, cả người tôi theo cái đà mà ngã rơi xuống ghế ngồi. Choáng váng không để đâu cho hết choáng, tôi còn cảm thấy cơ thể mình càng thêm nặng nề hơn.
Ra là, có một người đang ngã nhào lên người tôi, đem tôi thành tấm đệm lót lưng cho người đó.
Trái đất này quả nhiên thật tròn :waaaht:. Người đang nằm trên người tôi, lại chính là cô nàng bánh bèo hôm trước bị tôi đá văng hòn sỏi vào trán.
Quả nhiên, cô nàng cũng nhận ra tôi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)