Cuối cùng cũng thấy cô ấy online, lại đăng thêm một dòng trạng thái nữa: "Mưa, buồn quá, đợi mãi chẳng thấy đâu…"
Đợi? Tôi thầm ngờ nghệch, liệu rằng có phải đợi tôi không :shame:? Ây, nhưng mà với cô ấy tôi có phải thằng con trai đích thực đâu mà. Thế là lòng tôi lại trùng hẳn xuống, cứ liên tục vào trang cá nhân của Diệu Linh mà theo dõi.
Lại thêm một cập nhập mới: "Hay là ra ngoài đi chơi."
Cái gì? Giờ này đã muộn lắm rồi, còn định đi đâu. Thế là tôi tá hỏa, vội vàng nhắn tin cho Diệu Linh lập tức. Được thôi, dù tôi đang sợ cô ấy vẫn giận chuyện ban sáng, nhưng chính là tôi lo cô ấy sẽ thực sự ra ngoài mà tắm mưa mất.
"Đừng ra ngoài nhé, trời đang mưa mà." Tôi không biết nói sao, chỉ được một dòng như vậy.
Ngay lập tức, cô ấy trả lời: "Ừm."
Đây là ý gì :cry:? Nguyên lai chỉ cộc lốc một chữ, xem xong càng muộn phiền hơn. Nhưng thêm vài phút sau tôi máy tôi lại có thêm tin nhắn nữa: "Cả tối làm gì?"
Tôi có nên trả lời rằng mình vác ghế ra trước sân ngồi như một thằng điên giữa trời mưa gió không? Hay cứ bịa đại một lí do hệ trọng nào đó ra. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi đành thành thật: "Tớ ngồi ngoài đường thì bị mẹ chửi, xong rồi chán qua chơi game, mới nãy vừa vào facebook."
"Cho nên cả tối không nhắn được một cái tin chứ gì?"
Ách, không phải là không muốn nhắn, mà đích xác không biết nhắn tin ra sao nữa ấy.
"Không phải ạ, tớ xin lỗi hic hic." Tôi vội vàng trả lời, thầm cầu mong cô ấy rộng lượng mà bỏ qua cho tôi cả chuyện lúc sáng nữa.
Không thấy cô ấy trả lời nữa, tôi càng thấp thỏm lo âu. Một lúc lâu sau, tôi buồn rầu lại check facebook, đã thấy cô ấy vừa đăng một cái trạng thái nữa: "Em biết lỗi rồi, anh xin lỗi em đi."
Đây đích thực là một cô gái kì cục mà. :ops:
Không chắc là cô ấy đang nói đến ai, nhưng tôi vẫn mặt dày làm cái việc hộ thằng cha mà cô ấy nhắc đến vậy. Tôi bèn gọi điện cho cô ấy, sau một hồi đổ chuông là liền có người nghe.
Tôi ấp a ấp úng: "Diệu Linh, tớ xin lỗi."
Nghe đầu dây bên kia có tiếng thở dài, tôi lại càng thêm cuống quýt: "Hồi sáng, tớ không có ý lớn tiếng đâu. Tớ xin lỗi mà."
Thế rồi cuối cùng Diệu Linh rốt cục cũng lên tiếng: "Chẳng thèm nói chuyện với người ta."
Ách, đây là tình huống gì vậy? :ooh:
"Dạ, mai tớ đền ạ." Tôi bèn cười cười mà dỗ dành. Cái tính trẻ con của cô ấy lại bắt đầu rồi đấy.
"Đền cái gì?"
"Gì cũng được ạ."
"Nhớ đấy!"
Thấy chưa, tôi giỏi nhất khoản dỗ dành cô gái này mà hê hê.
Nói chuyện thêm một hồi, cuối cùng chúng tôi cũng tắt máy. Tâm trạng tôi phấn chấn hẳn lên, lại tươi tươi tỉnh tỉnh mà ngâm nga hát. Cũng không thấy Diệu Linh đăng thêm dòng trạng thái nào, tôi mới tắt facebook đi và dần chìm vào giấc mộng.
~o0o~
Đề xuất Tiên Hiệp: Từ Phế Linh Căn Bắt Đầu Vấn Ma Tu Hành