Logo
Trang chủ

Chương 13

Đọc to

Tiết học hôm nay cực kì nhạt nhẽo, mà chính là tôi cũng không bị Diệu Linh lôi kéo lên phía trên ngồi nữa, nên ngồi tít tắp đằng sau mấy dãy bàn, tôi cùng bọn con trai rầm rộ chém gió.

“Mày biết nếu yêu trên sáu tháng rồi thì phải làm gì không?” Thằng bí thư rung đùi, vuốt vuốt chòm râu dê ở cằm mà vênh váo nói.

Tôi ngớ người, lắc đầu. Đã bao giờ yêu đương đâu mà biết:sweat:. Đệch mợ, chúng nó ác ý mà chuyển qua chủ đề này chính là vì thằng ngờ nghệch nhất hội như tôi đây mà.

“Là phải chịch, cho lên thớt đó đồng chí.” Nó vỗ ầm ầm vào vai tao, “Thế chú mày đã bị thằng nào trồng cây thông trên mông đít chưa?”

Con bà mày, súc sinh:waaaht:! Tôi cười hờ hờ cho qua chuyện, cũng vì tôi thuộc dạng không muốn nói nhiều, chỉ hóng hớt là chủ yếu thôi. Chứ nói nữa tôi chắc mình sẽ nhét phân chuột vào mồm thằng này quá.

Chúng nó yêu, lúc nào cũng nghĩ đến thịt nạc thịt mỡ, toàn những thằng bựa. Tuy rằng tôi cũng có máu dê, nhưng ít nhất tôi vẫn tử tế chán, vẫn nghe lời mẹ, vẫn là trai zin.:shame:

Mà chính xác, nói toẹt ra là yêu đơn phương, có cái mẹ gì gọi là tình yêu đích thực chứ.

Bắt đầu chán chủ đề này, tôi quay mặt ra hướng khác tránh đi ồn ào của lũ con trai. Cũng là lúc tôi bắt đầu thả hồn mình lên mây thì điện thoại trên bàn tôi rung lên bần bật. Tôi thầm chửi rủa một tiếng, rồi mở tin nhắn ra xem. Những lời vừa chửi ra thật muốn nuốt xuống bụng khi biết người vừa nhắn tin tới là ai.

“Lên đây.”

Tin nhắn vẻn vẹn có hai chữ, nhưng đủ làm tôi chột dạ. Bỗng dưng Diệu Linh gọi tôi lên chỗ cô ấy làm gì cơ chứ.

Thế là tôi len lén cúi thấp người, đi như con ếch mà đến bên cạnh Diệu Linh. Cô ấy nhìn tôi, “Hừ” một cái rồi kéo tôi lên ngồi cùng.

“Đây, nhìn kia.” Cô ấy lạnh lùng chỉ về phía ngoài cửa sổ nơi chúng tôi đang ngồi. “Có phải đợi cậu không?”

Tôi tò mò nhìn theo. Đệch, lại là cô nàng bánh bèo:amazed:. Sao cô ta cứ như hồn ma ám quanh quẩn tôi vậy. Không dưng xuất hiện ở đây làm gì cơ chứ.

Thế là tôi tội nghiệp quay sang Diệu Linh giải thích : “Không ạ, tớ không biết cô ấy.”

“Không.”

Lại là cái từ này. Trời ơi, tôi phải làm sao đây?

Đúng lúc này, điều tôi không mong muốn nhất lại xảy đến. Cô gái bánh bèo không biết từ lúc nào đã tới bên cửa sổ, ngó vào mà nhìn tôi cười toe toét : “Ơ nè, là cậu hả?”

Lạy má, má đừng hiện hồn về mà hù chết con.

Tôi đành bất lực quay sang cười gượng gạo : “Ừ, chào cậu.” Làm ơn đừng có tỏ ra thân thiết nữa.

“Cậu học ở đây sao? Bạn tớ cũng thế đó.” Cô gái này đích xác là không biết ngượng, “À, tớ là Thu Hương, còn cậu?”

Hay bịa đại ra một cái tên nhỉ? Có nên lấy tên Nguyễn Văn Cứt và giới thiệu rằng là do tớ vừa đẻ ra đã biết ị đùn nên mẹ đắt thế hay không?:amazed:

Đang mải tính toán lung tung, đã thấy bên cạnh vang lên tiếng nói lạnh lùng : “Hoàng Vũ Phong, cậu không định trả lời sao? Cô ấy đang đợi kìa.”

Bỗng dưng câu nói của Diệu Linh ngày hôm đó vang bên tai : “…Từ nay cậu chỉ có mình tớ là bạn thân khác giới, bất cứ đứa con gái nào lại gần cũng phải tránh xa…”

Tôi rùng mình tỉnh giấc, vội vàng đứng bật dậy, nhanh mồm nhanh miệng : “Chỗ tớ bên dưới, phải xuống học đây, bai bai.”

Nói rồi vội vã quay người đi, bất kể là ánh mắt thầy giáo cùng các bạn khác nhìn tôi như thể muốn nói ‘Tiên sư bố thằng điên’.

Được thôi, không phải là vì tôi nhát gái, mà vì tôi sợ thất hứa với người tôi yêu.

Tôi cần phải giữ cho nội tâm không bị đứa con gái nào làm lu mờ. Nhất là lại là một cô gái bánh bèo nữa.

Làm ơn làm phước, hãy cho Hoàng Vũ Phong yên ổn bên cạnh Lê Diệu Linh đi, tôi hứa sẽ không đánh rắm bừa bãi nữa.

Bất chợt, một cơn đau bụng ập đến.:amazed:

Mẹ kiếp, trời trêu ngươi tôi!

Đề xuất Giới Thiệu: Vân Thâm Bất Tri Mộng
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN