Logo
Trang chủ

Chương 14

Đọc to

Đã có lúc tôi nghĩ sao đời mình long đong lận đận đến thế. Chuỗi ngày trong cuộc đời tôi cứ nối tiếp nhau như một cuốn tiểu thuyết được ông trời thêu dệt sẵn vậy.

Vừa nãy đã nhịn cơn đau quặn thắt trong bụng để khỏi xì hơi:sosad:, giờ tôi lại phải đối mặt với một nguy hiểm mới. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, biết thế lúc nãy xả một tràng cho xong.

“Ra mày quen bạn tao à?” Đồng chí bí thư kéo cổ tôi lại khi tôi đang cố đuổi theo Diệu Linh.

Bạn mày á, cục nợ trên trời rơi xuống đấy.:canny:

Tôi cười trừ cho qua chuyện, định chuồn lẹ, nhưng thằng bạn vẫn thích bắt bẻ: “Hai thím quen nhau kiểu gì thế?”

Thu Hương đi bên cạnh, ôm cánh tay tôi ra vẻ thân thiết lắm: “Tình cờ thôi, hình như có duyên hi hi.”

Nghiệt duyên! Đúng là nghiệt duyên!:ops:

Đồng chí bí thư cười ha hả, rồi chỉ vào mũi tôi, văng cả nước miếng: “Thằng này nó là GAY mà bà, duyên cái đếch gì ở đây.”

Trán tôi nổi gân xanh. Được lắm, bố mày không muốn đứng đây thêm một giây nào nữa. Tôi cộc cằn hất tay Thu Hương ra, rồi nói: “Tao đi trước, mày ở lại vui vẻ.”

Đệch mợ, tôi có đụng chạm gì đến mồ mả nhà nó hay sao mà suốt ngày rêu rao tôi là đồng tính cơ chứ:confident:? Nó thì hiểu cái mẹ gì, chỉ giỏi châm chọc người khác. Tôi nói rồi, là tôi rộng lượng, nên tôi bỏ qua cho tất cả chúng nó.

Nhưng cứ để ông đây bực bội đi, ông rải mắm tôm vào nhà từng đứa một.

Thế là tôi quay người bước đi trước sự ngạc nhiên của Thu Hương. Được, giờ muốn nghĩ tôi là đồng tính luyến ái hay là gì gì nữa cũng chẳng sao. Vì trong lòng tôi đích thực đã có một người con gái rồi.

Tôi cố gắng rảo bước thật nhanh tìm Diệu Linh, nhưng chạy đi chạy lại nửa ngày trời cũng chẳng thấy. Tôi thử gọi điện, cô ấy cũng chẳng thèm trả lời. Chắc chắn là giận dỗi tôi rồi. :cry:

Tôi buồn bã dắt xe ra khỏi cổng trường, rồ ga phóng thẳng một mạch về nhà.
Haizz, ‘Yêu rất nhiều nhưng nhận được bao nhiêu. Người ta phụ, hoặc thờ ơ chẳng biết.’ Chẳng hiểu sao hồi cấp ba dốt văn như thế, bây giờ mấy câu thơ cứ tự nhiên tuôn ra rào rào trong đầu.

Muốn trở thành học sinh giỏi văn, thôi thì cứ điên vì tình là sẽ giỏi.:angry:

~o0o~

Chín giờ tối, tôi bước ra khỏi phòng tắm với tâm trạng ủ rũ, mệt mỏi tột độ. Lấy máy sấy tóc từ trong hộc tủ ra, tôi cẩn thận cắm điện, tránh bị giật cho tung lông như lần trước.

Đang vò mái tóc ướt nhẹp trước làn hơi nóng của máy sấy, bỗng dưng điện thoại tôi vang lên giọng chua ngoa đanh đá: “Hoàng Vũ Phong là một thằng điên, Hoàng Vũ Phong là một thằng hâm…”:sweat:

Nhạc chuông độc và chất như vậy chỉ có thể là do Diệu Linh cài cho tôi. Tôi cười khổ, vuốt màn hình trả lời: “Ừ, tớ đây.”

“HOÀNG VŨ PHONG CỨU TỚ!”

Tôi giật nảy cả người, tí nữa thì đánh rơi điện thoại:waaaht:. Hốt hoảng, tôi định hỏi lại thì đã nghe đầu dây bên kia tiếng tút tút kéo dài.

Đã xảy ra chuyện gì? Diệu Linh, cô ấy bị sao rồi?

Đầu óc trống rỗng, tôi vội vã mặc quần áo, không kịp xin phép mẫu thân mà tung cửa rồ ga phóng xe như điên trên đường.

Làm ơn, đừng xảy ra chuyện gì được không?

Tim tôi đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác lo sợ nhuốm lấy từng mạch máu. Nếu Diệu Linh bị làm sao, chắc tôi không sống nổi mất.

Mặt tôi trắng bệch, tay run rẩy cố gắng giữ chắc tay lái mà phóng tốc độ thần tốc đến chung cư nơi Diệu Linh ở. Hớt hơ hớt hải đưa tay định bấm chuông, tôi kinh hoàng khi thấy cánh cửa đột ngột mở toang.

Diệu Linh xuất hiện trước mặt tôi.

Chưa kịp định thần, cô ấy đã kéo tôi vào trong nhà, trốn biệt đằng sau lưng tôi, tứ chi run rẩy: “Đó, chính nó, nó giết tớ rồi.”

Thần kinh tôi căng ra, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh. Nhìn một hồi chẳng thấy gì, tôi bắt đầu nghi hoặc mắt mình có bị quáng gà không nữa.

“Diệu Linh?” Tôi thấp giọng hỏi, “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Diệu Linh hốt hoảng nhìn tôi, không trả lời mà cứ bám rịt lấy cánh tay. Thấy cô ấy sợ hãi đến thế, tôi không đành lòng, vừa đi vừa lôi theo cục nợ, lò dò tiến vào trong nhà.

Tôi quan sát thật kĩ, rốt cuộc vẫn chẳng nhận ra có gì khác thường. Tôi thở dài: “Có cái gì đâu? Nửa ngày rồi mà cũng chẳng có con ma nào ra hù.”

Cô ấy phụng phịu nhìn tôi, cắn môi: “Nãy tự nhiên có con chuột ở đâu ra nhìn tớ chằm chằm.”

Tôi thực muốn đập đầu vào tường.:amazed:

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Tại Đem Chính Mình Sửa Chữa Thành Cuối Cùng Yêu Ma
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN