Logo
Trang chủ

Chương 16

Đọc to

Tôi cố kéo dài thời gian, cầm bàn chải đánh răng cọ xoành xoạch, chẳng khác gì mẹ cọ nhà xí:ah:. Chẳng biết có chảy máu không mà sao thấy tanh thế không biết. Tôi vội vàng nhổ kem đánh răng, thấy đúng là mình cọ rách cả lợi rồi. Đệch mợ, đến cái bàn chải còn chống đối tôi.

Đang loay hoay trong phòng tắm, bên ngoài đã vang tiếng Diệu Linh, có vẻ bực mình: “Còn chưa xong?”

“Đến liền đây.” Tôi cuống cuồng nhanh chóng bước ra ngoài.

Đúng là mất mặt. Một câu nói của cô ấy cũng khiến tôi phản ứng không ra làm sao.

“Mau lên giường đi ngủ.” Diệu Linh nằm xuống ôm chăn, nhìn tôi: “Đứng thất thần làm gì?”

Đây có phải là tra tấn không? Nếu đúng thì tôi thà bị lăng trì còn hơn. Tôi dở khóc dở cười đi đến bên giường, bối rối nằm lên, nhưng chỉ dám nằm ở mép, cách xa Diệu Linh. Tuy tư thế này phi thường không thoải mái, nhưng ít ra nó che đậy được phần nào sự ngại ngùng trong tôi.:sosad:

Tôi quay lưng về phía cô ấy, tránh suy nghĩ lung tung. Trong đầu cứ niệm ‘A di đà phật’, tôi nhẹ nhàng: “Ngủ ngon nhé, Diệu Linh”

Thật lâu sau không có tiếng trả lời, tôi thở phào, chắc cô ấy đã ngủ rồi. Tôi trở mình ngước mắt nhìn trần nhà, cũng không dám quay sang phía Diệu Linh. Thầm nghĩ đời lắm bất công, được nằm cạnh người con gái mình thích, nhưng lại không thể làm gì, thật giống như đem thịt thỏ ra trước mặt hổ, nhưng hổ không thể há miệng.

Tôi thở dài, nghĩ vẩn vơ một lúc rồi nhắm mắt dỗ mình vào giấc ngủ. Nhưng có điều gì đó không ổn. Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận rõ ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Rồi một lát sau, chỗ đệm bên cạnh dường như lún xuống, một cánh tay vòng qua ngực, ôm chặt lấy tôi.

Phải rồi, cảm giác này thực sự thoải mái:sogood:. Tôi mơ hồ ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng. Một xúc cảm mềm mại đan xen giữa thực và ảo, hình như có một cơ thể ấm áp đang sát gần tôi. Ồ, người đó còn phả hơi thở nóng hổi lên cổ, làm tôi nhột và buồn cười.

Nếu được ôm như thế này đi ngủ thì tốt biết mấy. Không lẽ, hôm nay mẹ mua cho tôi gối ôm sao? Hồi nhỏ đòi mua mẹ có cho đâu, sao tự dưng hôm nay lại đáng yêu thế?

Tôi thầm cười. Nhưng…

Khoan đã, tôi đâu có ở nhà:waaaht:. Chẳng phải tôi đã phóng xe tới chỗ Diệu Linh rồi hay sao.

Con bà nó, chết tôi!:cry:

Lập tức tan vỡ mộng tưởng, tôi không buồn ngủ nữa. Vội vàng quay sang, cô gái đó đang mở to mắt nhìn tôi không chớp.

Mà cái chính không phải ở đó.

“Diệu Linh…” Tôi bối rối, cảm tưởng mặt mình giống cây chì đỏ lắm rồi, “… Cậu không ngủ sao?”

“Chả phải tớ đang ngủ sao?” Đang ngủ mà mắt cậu mở to thế?

Tôi dở khóc dở cười, lại thấy tay mình chạm phải cái gì đó mềm mềm phía trên của người con gái:shame:. Ông tổ tôi ơi, nếu biết tôi là trai thẳng, cô ấy có giết tôi không? Thế là hốt hoảng, tôi vội nhích người ra.

Nhưng chưa kịp hành động, đã bị Diệu Linh ôm chặt. Cô ấy nhìn gương mặt xấu hổ của tôi, rồi bình thản: “Nhìn cậu lúc ngủ thực ra rất đẹp trai.”

Lần đầu trong đời có người nói như vậy với tôi.

Trong chốc lát, cơ thể tôi mềm nhũn, đại não ngừng hoạt động, tôi nhìn cô ấy thật lâu.

Cậu thực sự cũng đẹp lắm, Diệu Linh.

Chưa để tôi thả hồn say đắm, cô ấy đã nói tiếp: “Nhưng thật đáng tiếc, cậu lại là Gay. Haizzz…” rồi cô ấy ôm chặt tay tôi, nhắm mắt: “… Về sau chắc người cậu yêu sẽ sướng lắm, tớ ghen tị với anh chàng đó quá đi. Ôm Vũ Phong thích thật.”

Cậu thực sự muốn ghen tị với chính mình hay sao Diệu Linh? Người tớ thích, là cậu đấy.

Cứ phải diễn cái vai đồng tính luyến ái đến khi nào đây? Mà càng ngày tôi càng cảm thấy, mình đã lún quá sâu rồi.

Tôi vì những giây phút hạnh phúc bên cạnh Diệu Linh mà đã đem bản thân đi quá xa. Xa đến mức tôi còn không biết khi nào nên dừng lại.

Nhìn cô ấy thêm một lúc lâu, chắc chắn cô ấy đã ngủ say, tôi mới mệt mỏi cố gắng đi vào giấc ngủ.

(trích đoạn Suy nghĩ của Thu Hương :

Lần đầu tôi gặp cậu ấy, là khi bị cậu ấy vô tình đá văng một hòn sỏi vào mặt. Tuy đau gần chết, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng cùng biểu cảm bối rối của cậu ấy, tôi lại chỉ thấy buồn cười. Thế nên, tất nhiên, tôi cho qua.

Cũng không ngờ lại có lần thứ hai gặp nhau. Khi tôi đang quay như chong chóng tìm bạn mình trong quán cơm, tôi lại vô tình ngã vào người cậu ấy. Thật không ngờ lại gặp cậu ấy trong tình huống như vậy, tôi thực sự thấy xấu hổ, nhưng vẫn không khỏi vui vẻ.

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ (Dịch)
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN