Logo
Trang chủ

Chương 15

Đọc to

Tất cả chỉ vì một con chuột! Ách, có phải là hơi quá đáng rồi không? Tôi còn chưa sấy đầu xong, còn chưa thèm nói với mẹ là mình đi đâu nữa…:haha:

“Tớ sợ chuột.” Diệu Linh bĩu môi, không thèm để ý đến sắc mặt đang cực kì khó coi của tôi.

Tôi thở dài, muốn tát cho mình hai phát để tỉnh ngộ. Cô gái này đã bỏ bùa mê gì mà làm tôi ngây ngốc đến thế?

“Thôi được rồi, cậu khóa cửa cẩn thận, vào phòng ngủ đi, cũng khuya rồi.” Tôi tiện tay nhặt mấy cuốn tạp chí dưới đất xếp gọn lên mặt bàn, rồi đóng cánh cửa đang mở toang ở ban công. Xong xuôi, tôi cười: “Muộn rồi, tớ phải về đây.”

Tuy rằng bị hố một vố lớn, nhưng lúc này thần kinh của tôi nhẹ nhõm đi rất nhiều. Chỉ cần cô ấy không sao thì điều gì tôi cũng có thể làm.

“Vũ Phong…” Cô ấy kéo vạt áo tôi, “… Ở lại đây tối nay đi!”

Ách, cái gì vậy trời:waaaht:? Làm sao tôi có thể làm thế cơ chứ? Tôi là trai thẳng, nguyên zin 100% đấy.

Tôi kinh ngạc há hốc miệng, chưa kịp phản ứng đã thấy Diệu Linh khóa cửa lách cách. Lúc này như sực tỉnh, tôi hớt hải: “Ơ, đợi… tớ…”

“Không sao, cậu chỉ thích con trai thôi mà, giữa chúng ta không cần ngại ngùng.” Nói rồi kéo tôi xềnh xệch vào phòng ngủ.

Tình huống gì đây?

Khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười méo mó, tôi bối rối: “Nhưng mà, tớ chưa xin mẹ nữa…”

“Giờ gọi đi, gọi luôn bằng số điện thoại bàn này.” Cô ấy chìa điện thoại ra trước mặt.

Tôi còn có thể nói gì hơn?:haha:

Mặc dù vậy, tôi vẫn cố gắng chống đối một chút: “Nhưng mà, tớ ngủ không quen chỗ…”

“Không sao, chỉ cần ôm tớ mà ngủ.”

Được rồi, tôi chịu thua, thật đấy.:cry:

Cứ xem như tôi là thằng đểu giả đi, nhưng thực sự tôi đấu không lại Diệu Linh. Cái thói quen nhường nhịn cô gái này chắc đã ăn sâu vào máu của tôi rồi.

Tôi thở dài, miễn cưỡng ấn số gọi cho mẹ. Đôi co một hồi, cuối cùng mẹ tôi cũng chán mà dặn dò tôi không được thức khuya. Tôi vâng vâng dạ dạ rồi cúp máy.

Bây giờ, mới là lúc khó khăn nhất đối với tôi.

Ở cùng một chỗ với người con gái mình yêu, không tự sinh ra ảo tưởng mới là thằng ngu. Mặt tôi đỏ bừng bừng, chỉ cần một cái lỗ để chui xuống thôi.:shame:

Phải làm sao bây giờ? Hay kéo chăn ra phòng khách ngủ. Không được, cô ấy sẽ nghi ngờ. Hay tự nằm dưới đất đi. Cũng không thể, cô ấy sẽ la mắng tôi… Cứ giằng co trong đầu, rốt cuộc tôi vẫn ngồi đông cứng ở mép giường.

“Vũ Phong…” Cô ấy mở cửa phòng tắm, vẫy tay, “… Lại đây.”
Được thôi, tôi nghe lời quen rồi. Thế là tôi rón rén tiến lại, gật đầu gãi đầu cười: “Sao thế?”

“Mau đánh răng rửa mặt cùng tớ.” Cô ấy đưa cho tôi một chiếc bàn chải màu hồng nhạt.

Coi bộ, Diệu Linh thực sự nghĩ tôi hợp với màu hồng.

Đề xuất Voz: [Tư vấn - Review] Vô tình hôn gái ... em phải làm sao?
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN