Tôi lén lút tránh khỏi tầm mắt của cô giáo, cúi đầu xuống bàn, mở điện thoại ra nghe. Vừa nhìn thấy tên người gọi đến là tôi đã muốn chửi rồi. Thế là, tôi cộc cằn: “Đệch mợ, bố mày đang học!”.
Bên kia giọng cười hô hố vang lên, Mạnh Quân đốp chát lại tôi: “Mẹ, học hành đếch gì. Tao đang ở trước cổng trường mày, ra đây một tí đê, có chuyện hệ trọng!”.
Tôi còn chưa kịp băn khoăn, nó đã nói thêm: “Nhanh lên, gấp lắm rồi!”.
Lần quái nào mày chả nói câu này chứ! Tôi càu nhàu: “Nhưng không ra được, cô giáo đang trong lớp”.
“Mày chém đại một lí do, thí dụ như vợ ở nhà sắp đẻ chẳng hạn”. Mẹ thằng khốn, ở đây ai cũng nghĩ tao là gay đấy!
Thế là tôi chửi Mạnh Quân thêm vài câu, nhưng thấy nó thực sự cần tới mình, nên tử tế bảo nó đợi một chút. Vội vàng thu dọn sách vở, tôi bèn đứng dậy chạy lên phía cô giáo, chém đại cái cớ là nhà em có việc gấp nên cần về sớm. May mà cô dễ tính, nên đồng ý cho tôi ra ngoài. Tôi cảm ơn cô rồi hớt hơ hớt hải chạy xuống dắt xe phóng ra chỗ thằng bạn đợi.
“Sao lâu thế?”. Nhìn thấy mặt tôi là nó đã càu nhàu.
“Mày đếch có tính kiên nhẫn gì cả”. Tôi bực mình, mặt nhăn như cái đít khỉ, “Thế có chuyện gì?”.
Mạnh Quân trở nên nghiêm túc. Nó trèo lên xe của tôi, nói: “Đèo tao ra chỗ này”.
“Thế xe mày đâu rồi?”.
“Tao gửi rồi”. Nó lầm bầm, “Không lát nữa sẽ rắc rối”.
Tôi nhíu mày, không hiểu gì nhưng vẫn cho xe chạy theo hướng của nó chỉ. Đến một quán cà phê nho nhỏ, nhưng lại có mặt tiền ở hai con phố lớn cắt nhau, chúng tôi dừng xe và bước vào quán.
Tuy nói là nhỏ nhưng thật ra nó khá sâu. Cách bày trí cũng rất hợp mắt tạo nên cảm giác cực kì thoải mái chứ không gò bó như những quán khác. Vừa bước chân vào quán, tôi đã nghe tiếng một cô gái gọi thằng bạn: “Mạnh Quân, ở đây nè”.
Mẹ tiên nhân, rốt cuộc tôi cũng hiểu lí do vì sao nó nhất quyết đi chung xe với tôi. Hóa ra thằng nhát gái này sợ lát nữa chỉ còn mình nó đi chung với cô nàng đây mà. Thật sự tôi muốn bóp chế nó quá.
“Đây là…” Cô gái hướng tôi mỉm cười.
Tôi huých vào vai thằng đần bạn mình, ý bảo nó giới thiệu đi. Lúc này nó mới “A” một tiếng, sau đó gãi đầu nói: “Đây là bạn tớ, Hoàng Vũ Phong. Còn Phong, đây là Trương Hiền Anh. Cô ấy… cô ấy rất… xinh đẹp ha ha”.
Mày có thể nói là cô ấy hát rất hay hoặc cô ấy rất có khiếu gì đó mà thằng ngu!
Tôi mỉm cười, gật đầu chào Hiền Anh. Chắc chắn đây là cô gái mà thằng bạn tôi thường kể rồi.
Cô gái cũng cười ngượng ngùng, rồi hướng tôi mà nói: “Hân hạnh, hân hạnh. Cậu chắc là bạn thân của Quân nhỉ?”.
Thân nhưng không nhát gái như nó nhé. Tôi dúi thằng bạn đang ngây ngốc đứng nhìn ngồi xuống ghế bên cạnh Hiền Anh, sau đó tự mình kéo ghế ngồi đối diện hai người họ. Tôi đáp: “Bạn từ nhỏ nối khố luôn rồi. Cậu chắc là cô gái mà Quân hay nhắc tới đây”.
Thấy thằng bạn trợn mắt nhìn, tôi cũng chẳng thèm để ý. Hiền Anh thì có vẻ ngạc nhiên, cô đỏ mặt nói: “Chắc là kể nhiều chuyện lắm…”.
“Ừ”. Tôi gật đầu, “Nó khen cậu xinh, lại ngoan hiền nữa, đúng là mẫu bạn gái mà mọi thằng con trai mơ ước”.
Nói đến đây, tôi cũng tự thấy buồn nôn chính mình.
Thằng bạn tôi ngờ nghệch nhìn tôi, hình như nó cũng không dám tin tôi lại nói ra mấy lời như vậy. Lại thấy Hiền Anh cười nói: “Mạnh Quân, cậu cũng biết nói đùa”.
Mạnh Quân gãi đầu, đỏ mặt ấp úng: “Thật ra… thật ra thì không phải là đùa đâu… Thật đấy…”.
Một câu nói mà mang ba chữ “thật” đệm vào, tôi chắc phải dắt nó đi bổ sung một lớp học tiếng Việt thôi.
“Cậu có bao giờ nói vậy với tớ đâu”. Hiền Anh tủm tỉm cười, “Cho nên hơi ngạc nhiên đó nha”.
“Hiền Anh, thật ra, tớ muốn nói chuyện này…” Mạnh Quân nghiêm túc. Nhìn nó mà tôi thực sự mắc cười.
Phục vụ đặt hai ly Chocolate cookie xuống bàn, tôi vội vơ lấy một cốc, cho lên miệng uống thử. Ôi mẹ nó, ngon vãi! Tôi ra sức hút lấy hút để. Chắc lần sau phải rủ Diệu Linh ra đây uống thử mất thôi.
Ách, chết tôi rồi! Sực nhớ ra lúc mình đi chưa hề nói với cô ấy một tiếng, không biết cô ấy có giận không nữa. Tôi vội vàng rút điện thoại ra. Khốn nạn thân tôi, sáu tin nhắn mới, bốn cuộc gọi nhỡ, tất thảy đều là của Diệu Linh.
“… Tớ thích cậu…”
Cái giọng oang oang của thằng bạn kéo tôi trở lại hiện thực. Tôi trợn mắt nhìn nó. Đệch mợ, mày muốn tỏ tình thì còn lôi tao đi theo làm cái mèng gì?
“Tớ… tớ đã nghĩ rất kĩ rồi”. Mạnh Quân hùng hồn cầm lấy tay Hiền Anh mà nói, “Làm bạn gái tớ nhé”.
Chỉ thấy xung quanh yên lặng nhìn Hiền Anh trả lời. Tôi cũng hồi hộp mà nghe ngóng, dù chả biết cuối cùng mình đến đây thì có cái tích sự gì.
Hiền Anh ngượng ngùng trả lời: “Tớ đợi cậu nói vậy lâu lắm rồi…”.
Thế là cả cái quán, mọi người vỗ tay, huýt sáo hò hét ầm ầm.
Chính là lúc này, tôi lại ngẩn ngơ.
Đã đợi lâu lắm rồi.
Liệu, có một giây phút nào đó, Diệu Linh cũng đợi chờ câu nói này của tôi không?
Liệu, tôi có được ảo tưởng rằng, nếu tôi nói rằng tôi thích cô ấy, cô ấy sẽ mỉm cười và gật đầu đồng ý, chứ không nhìn vào xuất thân và hình dáng bên ngoài của tôi?
Tự dưng trong lòng gánh một nỗi buồn nặng nề, tôi lẳng lặng rời đi khỏi quán trong niềm vui hân hoan của hai người kia.
Tôi gọi điện thoại cho Diệu Linh, cô ấy lập tức nghe máy: “Vũ Phong, cậu đi đâu vậy?”.
Tôi cười, ít ra cô ấy vẫn lo cho tôi. Tôi hắng giọng rồi nói: “Tự dưng nhà thằng bạn có việc nên tớ phải đi gấp. Cậu không giận đấy chứ?”.
“Hừ, mau mau qua trường đón bản cô nương. Hôm nay ta sẽ nấu cơm đãi ngươi”.
Ách, đây có phải là sự trừng phạt khủng khiếp cho việc đi mà không báo cáo không vậy?
***
Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Chí Tôn