Logo
Trang chủ

Chương 19

Đọc to

Tôi ghét mình phải nói ra điều này, nhưng tôi thực sự không thích tới chỗ đông người. Chẳng qua là Diệu Linh một mực lôi lôi kéo kéo ép tôi, nên tôi mới phải lê thân ra khỏi chiếc giường êm ái mà lết đến cái công viên này.

“Đi nhà ma đi”. Cô ấy hớn hở chạy quanh quanh, cầm tay tôi mà kéo đi.

Thật sự, tôi chán gần chết rồi, chân cũng mỏi rồi nữa, mà cô ấy lại không muốn tha cho tôi. Thế là tôi giao hẹn: “Nốt trò này nhé”.

Diệu Linh ngoan ngoãn gật gật đầu, cười tít cả mắt.

Tôi thở dài, đúng thực là tôi không thể thoát được khi cô ấy mỉm cười.

Cái người vừa hào hứng mua vé, hùng hồn mà bước vào, bây giờ thì lại run như cầy sấy mà đứng nép sau người tôi. Tôi buồn cười, muốn chọc quê Diệu Linh một trận, nhưng lại thấy nét mặt căng thẳng, tôi lại muốn mau chóng đưa cô ấy ra ngoài chỗ này thật nhanh.

Băng qua mấy căn phòng ma nhạt toẹt, tôi nhíu mày thầm rủa mấy cha xây dựng không có óc sáng tạo gì cả. Bầy mấy cái hình nộm máu me, thi thoảng cho vài đứa giả ma nhảy ra hù một cái… có đánh chết thì tôi cũng không thể nào rung động tâm hồn được. Nhưng mà, ngôi nhà ma này xem ra lại dọa cho Diệu Linh hồn phách bay lạc. Tôi dở khóc dở cười, mang con người đang kinh khiếp giữ chặt trong lòng mà đi tiếp cho mau.

Chúng tôi đi qua một căn phòng tối như hũ nút. Tôi thầm chửi, không hiểu còn trò gì vui hơn không nữa. Cứ tắt điện rồi nhảy xồ ra thì ông đây cũng làm được. Vừa dứt lời, đúng là có đứa giả làm ma rồi nhảy ra hù thật. Ngay lúc này tôi nghe Diệu Linh hét toáng lên, cầm tay tôi mà kéo chạy lung tung quanh phòng.

Chính là tôi cũng bị bất ngờ, nên vừa chạy được một hai bước tôi đã đâm sầm vào tường ngã lăn quay ra đất.

Ôi cái đệch, hình như còn bị chảy máu mũi rồi. Tôi choáng váng, cảm giác trên đầu có hơn một tỷ ông sao. Rồi nghe tiếng Diệu Linh hốt hoảng gọi: “Vũ Phong, cậu đang ở đâu”. Thế là tôi quên hết đau đớn, lần mò trong bóng tối để tìm cô gái kia.

Lần theo giọng của Diệu Linh trong bóng tối, tôi cuối cùng cũng nắm được cánh tay của cô ấy đang hốt hoảng khua loạn xạ trong không trung. Dường như biết là tôi, cô ấy vội vàng lao vào trong lòng, run rẩy mà ôm chặt lấy tôi.

“Mình ra ngoài nhé”. Tôi vỗ về an ủi bờ vai hoảng hốt của cô nàng. Thầm tự nhủ sau này nhất định không để cho cô ấy đi chơi những trò ảnh hưởng đến thần kinh như vậy nữa.

Nhưng mà, không biết còn có sau này nữa không…

Cuối cùng chúng tôi cũng ra được bên ngoài. Tôi nhìn Diệu Linh mặt mũi tái mét mà không khỏi đau lòng. Tôi mắng nhẹ: “Lần sau sợ thì đừng có chơi…”.

Bỗng dưng cô ấy nắm chặt lấy cánh tay của tôi, hốt hoảng xoa xoa lên mặt tôi rồi nói: “Cậu, sao lại bị chảy máu mũi thế này?”.

Lúc này tôi mới vội vàng lau lau cái mũi mình. Mẹ nó chứ, đúng là chảy máu thật. Hèn nào đau như thế.

Nhưng tôi lại sợ Diệu Linh lo lắng, bèn cười nói: “Không sao, chắc do nóng quá nên chảy máu mũi”.

Nói dối một cách trắng trợn. Tôi hi vọng sẽ không bị sấm sét đánh cho cháy đầu.

Diệu Linh yên lặng, cô ấy gật đầu. Tôi thở phào rồi hỏi cô ấy muốn đi đâu chơi nữa không. Cô ấy bèn nói là tùy tôi. Thế là tôi dắt cô ấy đi ăn kem, rồi đi ăn bánh bao sữa đậu nành, rồi tiếp theo là ăn kẹo bông nữa… Khốn nạn, sao toàn ăn với uống thế này?

Rốt cuộc tôi không nghĩ ra nên làm gì nữa, định hỏi ý của Diệu Linh xem có nên về không. Lúc này tôi mới để ý, hầu hết nãy giờ toàn là tôi nói mà thôi, không biết từ lúc nào mà cô ấy đã rơi vào trạng thái trầm lặng đến như thế.

“Cậu sao vậy?”. Tôi lo lắng hỏi.

Cô ấy lắc đâu, nói: “Mình về nhà đi”.

Tôi không hiểu, nhưng rồi cũng nguyện theo thánh chỉ mà chở cô ấy về.
Trên đường về, tuyệt nhiên Diệu Linh vẫn yên lặng, chỉ có điều lại giống lần trước, cô ấy dựa vào vai tôi mà cắn.

Quả nhiên lại giận tôi cái gì rồi!

“Diệu Linh, đau”. Tôi cảm giác như chắc có cả dấu răng in hằn trên da thịt mình rồi.

“Tớ lúc nào cũng làm phiền cậu hết”.

Chính là câu trả lời này khiến tôi sững người. Sao lại phiền được chứ? Tớ chỉ mong cậu cứ bên tớ mãi thế này mà thôi.

“Tớ không thấy phiền mà”. Tôi cười cười, quyết không để cô ấy suy nghĩ lung tung.

“Vì có mỗi mình cậu là người bạn hiểu được tớ, nên tớ thực sự không muốn mất cậu đâu”. Diệu Linh thỏ thẻ bên tai tôi.

Sẽ không đâu, chẳng bao giờ. Trừ khi, cậu không cần tớ nữa.

Tôi mỉm cười. Dù là một câu nói đem cho mình không ít đau đớn, nhưng cũng chính làm cho trái tim được lấp đầy bởi ngọt ngào.

Bởi, cô ấy cần tôi.

Đề xuất Bí Ẩn: Ác Mộng Kinh Tập
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN