~o0o~
Tôi bê ly matcha thơm lừng đến bàn cho Diệu Linh, trịnh trọng nói: "Chúc quý khách ngon miệng."
Cô ấy bĩu môi, nhìn tôi mà chun mũi: "Mặc bộ đồ này trông cậu giống con trai hàn quốc nhỉ? Muốn cắn một cái quá chừng."
Bạo lực, lại muốn dùng bạo lực.
Tôi vội vàng lùi xa một bước chân, giả vờ vênh váo: "Xời, tớ mà lại. Cậu uống đi, tớ đi bưng đồ cho khách."
Đúng vậy, chính xác là tôi đã vào làm ở Babi Coffe được gần hai tuần rồi, vậy mà nhiều lúc tôi vẫn vụng về ghê gớm. Tôi cuống cuồng trở lại nhận đồ uống và bưng đến bàn của hai cô gái ngồi bên cửa sổ. Vừa đặt được một ly sinh tố xuống, một cô đã giữ lại bàn tay tôi, nũng nịu: "Nè bạn nam, mình thấy không ổn rồi…"
Tôi lo lắng nhìn cô gái, ân cần hỏi: "Bạn làm sao vậy? Bạn không khỏe sao?"
Chỉ thấy cô gái còn lại cười khúc khích, nhưng cô gái này vẫn giữ lấy bàn tay tôi: "Bạn coi, bỏ bùa mê gì vào thức uống rồi… Sao mình không dứt ra được vậy?"
Ách, sao kì cục vậy? Tôi nhíu mày nhìn cốc nước soda ban nãy cô gái gọi. Hay do gọi nhiều đồ uống quá nên đau bụng mất rồi?
Đang lúc tôi đang khó xử, thì giọng nói lạnh lùng của Diệu Linh vang lên bên tai: "Anh phục vụ…" Cô ấy mỉm cười, "... Lại đây."
Bỗng dưng thấy lạnh cả sống lưng, tôi vội rời bàn tay của cô gái kia mà đến bên cạnh Diệu Linh.
Chưa kịp mở miệng đã bị cô ấy hung hăng nhéo lấy tai, cười cười: "Bạn bỏ cái gì vào đồ uống của mình mà sao nó thúi hoắc vậy." Rồi quay sang chị Phạm Bình mà nói, "Chắc em mượn bạn này một lát chị ạ."
Đau thất kinh tôi. Tôi sợ hãi nắm lấy cánh tay của cô ấy, nhưng cũng không dám dùng lực vì sợ cô đau. Tôi bèn năn nỉ: "Diệu Linh, tha cho tớ đi…"
Thậm chí chị Phạm Bình còn nhún vai một cái, dung túng cho hành động bạo lực của Diệu Linh. Mấy cô gái ngồi xung quanh hình như cũng vì cái hành động ác nữ của Diệu Linh mà làm cho chột dạ, ai cũng giả vờ ngoảnh đi chỗ khác mặc dù đã thấy tôi là nạn nhân đang hứng chịu bàn tay véo đến nhức nhối.
Diệu Linh cứ thế lôi xềnh xệch tôi ra ngoài. Sau đó mới chịu buông tay ra.
Tôi ấm ức xoa xoa cái tai đỏ như cà chua của mình, muốn phản kháng dã man. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đang có dấu hiệu nổi điên kia, tôi chột dạ, đanh cười hì hì: "Tớ, tớ đổi cốc nước khác cho cậu."
"Không."
Lại nữa rồi đấy. Đích xác một chữ "Không" cũng nói lên được cô ấy đang bực mình.
Tôi lại xuống nước mà năn nỉ: "Hay là tớ đền nhé." Chiêu này xài mãi không chán.
"Đền cái gì?" Cô ấy vẫn giận dỗi, nhưng mà cũng nguôi ngoai rồi.
Dù chả biết vì sao tự nhiên lại nổi nóng như thế, tôi vẫn cố giả vờ ngọt ngào: "Bất cứ cái gì cậu muốn."
Diệu Linh ngẫm nghĩ một hồi, rồi tự dưng cười lưu manh.
Sống lưng tôi lạnh toát.
"Cậu nhớ lời nhé." Cô ấy vẫn là rất nguy hiểm.
Tôi chết chắc rồi!
Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Dân Đại Hàng Hải: Ta Bắt Đầu Một Đầu Tàu Ma