Đã là tháng cuối tháng 10 rồi, nhưng mùa đông chắc vẫn ngủ quên. Tiết trời chỉ trở gió, hơi se se một chút chứ không phải lạnh buốt da thịt. Thế là tôi mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay, mẹ tôi sống chết cũng bắt tôi khoác thêm một cái áo thể thao nữa bên ngoài mới cho ra khỏi đường. Tôi đành phải trùm vào người mặc dù chả muốn.
Sáng nay, tôi bị thằng bí thư bỏ bom. Mẹ thằng khốn, nó hẹn tôi đến trường sớm để hai đứa ra net ngồi, cuối cùng sát giờ mới thông báo là có việc gấp bên Đoàn nên không đi được nữa. Thành ra, tôi tới trường sớm mất gần hai tiếng đồng hồ.
Phơi mặt ngoài đường thì tôi không đành lòng cho sức khỏe của mình, nên gửi xe trong trường rồi đi dạo quanh khu trung tâm thương mại gần đó.
Aish, chán gần chết tôi. Định nhắn tin cho Diệu Linh, nhưng sợ cô ấy lại ăn uống vội vội vàng vàng rồi đi đến trường luôn, tôi không nỡ. Vì chúng tôi có tiết Nguyên lý cơ bản chủ nghĩa Mác Lenin vào chiều nay, nên tôi mới thảnh thơi mà nhận lời rủ rê đi chơi của đồng chí bí thư.
Đi chán đi chê rốt cuộc chẳng có gì hay ho cả, tôi ngồi xuống chiếc ghế đá, phóng tầm mắt ra mấy tòa chung cư cao vút phía bên trên trung tâm thương mại. Khốn nạn, sao mà đẹp thế không biết. Chắc chắn chủ đầu tư phải bỏ số tiền không hề nhỏ rồi.
"Ủa, Phong hả?"
Cái giọng này, nghe quen quen. Chẳng có nhẽ là… Tôi quay mặt về phía phát ra tiếng nói, gượng gạo nở một nụ cười.
Chính xác lại là Bánh Bèo! Đừng nên vô tình gặp nhau như thế này nữa chứ?!
"Sao cậu lại ngồi đây vậy?" Thu Hương đi đến bên cạnh tôi, rồi tự nhiên như ruồi mà ngồi xuống chiếc ghế, sát sàn sạt bên cạnh tôi.
Tôi hơi nhíu mày, nhích người ra một chút. Nhưng cô gái này như kẹo cao su vậy, lại xích vào gần tôi gấp đôi.
Tôi đành lên tiếng: "Cậu không đi học hả?"
Cô gái cười tươi, rồi dơ dơ cái cặp nhỏ nhỏ trong tay mình lên nói: "Tớ vừa học về, tiện đường rẽ qua trường cậu chơi. Mà cậu chưa trả lời tớ kìa."
Cô nàng vừa hỏi tôi cái gì vậy hả ta?
Chắc do mặt tôi thối quá, nên cô ấy bật cười thành tiếng, rồi nói: "Cậu ngồi đây làm gì?"
Tôi "À" một tiếng, làm gì cũng đâu liên quan đến cậu chứ? Nhưng bất đắc dĩ vẫn phải trả lời: "Tớ bị bạn cậu bỏ bom, nên mới đành ra đây ngồi."
Thu Hương gật gật, rồi khoác tay tôi, dựa cằm trên vai tôi mà thì thầm vào tai: "Đi ăn trưa với tớ đi."
Đệch, tự nhiên tôi nổi da gà. Cô gái này, có cần phải vô tư đến như thế không? Thế là tôi xấu hổ, cố rụt tay mình lại, nhưng vẫn bị Thu Hương giữ lấy.
"Vậy… vậy thì đi." Cuối cùng cũng phải nhận lời cho mau, rồi tôi vội vàng đứng dậy.
Trời ạ, tôi gây nên tội tình gì thế? Tôi trước giờ không quen làm mặt lạnh hay tỏ thái độ với ai, nhất lại là con gái nữa. Nên tình huống như vậy, tôi luôn phải thuận theo. Nếu tôi lạnh lùng bằng một nửa tên Phạm Bách kia, chắc chắn người ta sẽ không thản nhiên mà ôm lấy tôi như thế này.
À mà đúng rồi, đồng chí bí thư khốn nạn giới thiệu tôi là Gay, không phải cô gái này tin tưởng cái mồm thối của nó thật đấy chứ?
"Thu Hương…" Tôi bối rối lên tiếng khi đi bên cạnh cô ấy.
"Ừ?" Đừng nhìn tôi như thế được không, thật muốn nổi da gà thêm lần nữa.
"Tớ… tớ không giống như những gì mà bạn cậu nói đâu." Tôi gãi đầu, không muốn nhắc đến cái chữ Gay tí nào.
"Là sao?" Cô nàng mỉm cười nhẹ nhàng, rồi chạm vào bàn tay của tôi, "Là cậu không phải là người ngốc nghếch, hay là cậu, không phải Gay?"
Tôi ngẩn người, cứ đứng nguyên tại chỗ mà ngây ngốc.
Ừ, tôi không phải người đồng tính, tôi thực sự đã yêu một người con gái rồi. Nên làm ơn, đừng đối xử với tôi như thể tôi là một chàng trai ẻo lả nữa. Được không?
"Dù cậu có như thế nào…" Thu Hương đưa tay nhéo má tôi, "... Thì cậu vẫn là cậu mà thôi. Đừng bực mình vì những lời châm chọc không hay. Chẳng phải chỉ cần có một người hiểu cậu, là đủ rồi hay sao?"
Tuy trên má truyền đến cảm giác ngứa ngáy như kiến cắn, nhưng mà tôi vẫn thẫn thờ thả trôi mình trong dòng suy nghĩ bộn bề.
Đúng rồi, tôi chỉ cần, chỉ muốn một mình Diệu Linh hiểu tôi mà thôi.
Nhưng mà, cô ấy dường như chẳng thể nào hiểu nổi…
Bất chợt, lòng lại nhuốm một nỗi buồn mênh mang. "... Con bé sẽ không tha thứ cho cậu…"
Đề xuất Voz: Khiêu vũ giữa bầy Les