Logo
Trang chủ

Chương 32

Đọc to

Từ lần gặp mặt đầu tiên, tôi đã biết cậu ta không phải người như tôi – một người đồng tính. Nhìn cử chỉ, ánh mắt và mọi hành vi quá đỗi hài hước của cậu ta, tôi càng thêm tò mò. Tại sao không phải Gay nhưng lại bất chấp tự nhận mình như vậy? Chẳng lẽ cậu ta có mục đích hay nỗi khổ riêng gì chăng.

Thấy cậu ấy đùng đùng bỏ về, tôi lại nhìn qua cô em gái Diệu Linh, cũng thấy nàng thất thần theo. Từ lúc đó nàng cũng chẳng nói năng gì với tôi nữa, cứ đeo một cái mặt bí xị làm tôi phát ngán. Thế là tôi đành phải chở cô nàng về nhà trong tâm trạng cực kì khó hiểu và tò mò.

Lần tiếp theo bất ngờ gặp tên oắt đó ở quán cà phê của bà chị ruột, hóa ra cậu ta đi xin việc. Tôi bèn bảo chị tôi cứ để cậu ta làm, chẳng qua là muốn hiểu thêm về người này thôi.

Khi nói chuyện với cậu ta, tôi có thể cảm thấy được cậu ấy hoàn toàn không hề ưa tôi. Nhưng biết làm sao được, tôi là vì cô em chơi chung đã lâu nên mới tò mò về cậu ấy.

Nhưng chính cậu ấy cũng làm tôi khá bất ngờ.

Cậu ta không hề muốn lợi dụng Diệu Linh, mà chỉ đơn giản là muốn bên cạnh con bé. Chính là, tôi biết thằng nhóc này đã yêu cô em của tôi rồi.

Nhưng tôi biết tính cách của con bé bướng bỉnh ấy, nó rất khó chấp nhận được nếu ai lừa dối mình. Nhìn biểu cảm khuôn mặt của cậu ta khi nghe tôi nói vậy, tôi thực sự có ý định muốn giúp đỡ. Nhưng mà, cứ để xem cậu nhóc này có thể làm được gì đã.

Tôi đem lưng mình mà bỏ đi.

Cũng đã khá lâu không thấy con bé Diệu Linh tới quấy rầy, nhưng hôm nay, một ngày đầu đông trời lạnh buốt, nó lại hẹn tôi ra quán cà phê mà chém gió.
Tôi tuy bận bịu nhiều việc ở công ty, nhưng lại không nỡ để cô em đang tràn ngập tâm sự này một mình. Thế là tôi bèn đồng ý và giao hẹn chỉ một lúc thôi.

Ấn tượng đầu tiên sau vài tuần không gặp, chính là Diệu Linh gầy đi rất nhiều. So với trước đây, khuôn mặt đã bớt tròn tròn, đã thế tôi thực sự sợ phát khiếp khi nhìn vào mắt con bé. Đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, mà lại còn sưng húp lên đỏ ngầu. Cả khuôn mặt nhuốm màu u buồn cùng mệt mỏi.
Đích xác là có chuyện rồi, mà là chuyện cực hệ trọng mới khóc nhiều như vậy.

"Làm sao mà tồi tệ đến mức này?" Tôi nhấp một ngụm cà phê.

Yên lặng một lúc, con bé đáp : "Nếu anh bị người mình tin tưởng lừa dối, mà ngay từ đầu đã nói dối, anh sẽ làm thế nào?"

Chắc chắn là về cậu nhóc Hoàng Vũ Phong. Cậu ta đã nói ra hết rồi sao?

Tôi chép miệng, bình thản nói : "Sẽ hỏi rõ ràng vì sao lại làm thế. Nếu có nỗi khổ riêng, thì anh sẽ chấp nhận và bỏ qua."

"Em cũng không biết nữa…" Diệu Linh rầu rĩ, “… Nhưng dạo gần đây, em không hiểu nổi chính cảm giác của mình đối với người đó nữa. Như là, muốn độc chiếm…”

"Em thích người ta?" Tôi vào thẳng vấn đề.

Lập tức con bé đỏ bừng mặt, hốt hoảng xua tay : "Không, chỉ là… em không muốn mất đi một… một người bạn như vậy…"

Con gái thật hay dối lòng!

"Em không thích cậu ta ở cùng với cô gái khác?"

Gật đầu.

"Vậy cậu ta có thích em không?" Thật ra đối với câu hỏi này, tôi đã biết tỏng câu trả lời.

Diệu Linh ngẩn người, ngu ngốc mà nhìn tôi. Rồi sau đó con bé nhíu mày như đang suy nghĩ rất khẩn trương. Cuối cùng lại lắc đầu : "Em không biết… Em thấy một cô gái khác hôn cậu ấy…"

Chắc chắn là đang ghen tuông.

"Là cậu ta chủ động?"

Lắc đầu. "Cậu ấy bị cưỡng hôn lúc ngủ." Nói xong, thấy nét mặt Diệu Linh giận dỗi. Tôi thực sự muốn cười.

"Nếu thế, em thử quen một chàng trai khác, xem cậu ta phản ứng ra sao." Tôi nhìn cô em, nhàn nhạt nói.

Quả thực đó là suy nghĩ vừa thình lình nảy ra trong đầu mà thôi. Thật không ngờ là con bé này lại đồng ý cái rụp.

"Vậy, em sẽ thử xem sao." Tâm trạng Diệu Linh dường như phấn chấn hẳn lên, nó nhìn tôi nghiêm túc, "Anh phải giúp em."

Em gái ạ, anh là đồng tính, chính em là người muốn giới thiệu anh cho cậu ta mà. Anh làm sao mà giúp được đây? Tôi châm một điếu thuốc. Nhưng anh có cách giúp em rồi, em gái.

Tôi cười, nhẹ gật đầu với Diệu Linh.)

Đề xuất Voz: Casino ký sự
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN