CÁI GÌ? Tôi ngẩn người nhìn cô gái, không thể thốt ra được lời nào. Khốn khiếp, tình huống gì đây chứ? Lần đầu trong đời, tôi bị một cô gái cư nhiên cưỡng hôn rồi tỏ tình, lại là khi tôi đang nằm viện nữa. Đệch mợ, ông trời trêu ngươi tôi.
Đang định mở miệng nói rằng mình không thích, thì tôi nghe bên cửa ra vào âm thanh "Độp" truyền đến. Vội vàng quay ra cửa xem lại có tình huống gì, tôi chỉ biết chết sững người.
Diệu Linh đang đứng đó, dưới chân ngổn ngang bao nhiêu hộp đồ ăn. Mặt cô ấy đỏ bừng, bờ môi run run, ánh mắt hung dữ mà nhìn về phía tôi cùng Thu Hương. Trong phút chốc, đầu óc tôi hoảng loạn, cơ thể cứ thế mà đơ hết cả ra.
Hình như, tôi lại phạm sai lầm nữa rồi.
Diệu Linh lạnh lùng xoay người bước đi, cũng chẳng thèm nói với tôi lời nào nữa. Đầu óc tôi một cơn mê sảng, lại nghe tiếng của Thu Hương nghi hoặc gọi bên cạnh : "Vũ Phong?"
Lúc này, tôi mới sực tỉnh, vội vàng tụt xuống giường, cũng không cần mang dép, chạy thật nhanh đuổi theo bước chân của Diệu Linh.
Thật may cô ấy đi không nhanh, tôi vừa hay đuổi kịp cô ấy. Vội cất tiếng gọi nhưng Diệu Linh vẫn thẳng chân rời đi, không thèm đợi tôi. Lòng một mảng đau xót, nhưng tôi vẫn cố chạt lại bên cô ấy, giữ chặt lấy bàn tay đã lạnh ngắt kia mà thở hổn hển nói : "Cậu… cậu đến từ lúc… lúc nào?"
Cô ấy không thèm nhìn tôi, và chắc chắn cũng không thèm trả lời.
"Diệu Linh…" Tôi bối rối xoay bờ vai của Diệu Linh lại, để gương mặt của cô ấy đối diện với mình.
Cô ấy đang khóc.
Tôi ngẩn người nhìn vào trong đôi mắt đang đẫm lệ. Tại sao vậy chứ? Trong lòng tự dưng sợ hãi, tôi vội vàng lau đi những giọt nước mắt kia : "Cậu sao vậy Diệu Linh?"
Chính là tôi càng hỏi, cô ấy lại càng khóc mãnh liệt hơn.
"Cậu quan tâm làm cái gì?" Cuối cùng Diệu Linh cũng lên tiếng, cô ấy nức nở, "Cậu đã hứa cái gì với tớ?"
Tôi đau lòng nhìn cô ấy. Phải, tôi không chỉ lừa dối, và bây giờ lại còn thêm thất hứa. Tôi vội ôm cô ấy vào lòng, vỗ về an ủi : "Tớ xin lỗi, tớ không cố ý…"
"Cậu đã hứa là sẽ không để đứa con gái nào lại gần cơ mà? Sao cậu lại để cô ấy làm như vậy?" Cô ấy vẫn không ngừng khóc.
"Tớ sai rồi, tớ xin lỗi, Linh à…"
Tại sao tôi lúc nào cũng chỉ đem bực tức vào người cô ấy, làm cô ấy tin tưởng rồi chính mình khiến cho người mình yêu phải khóc.
"Cậu, có thích… có thích cô gái đó? Có thích… con gái không?"
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho cơ thể tôi không ngừng run lên. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt chờ đợi của Diệu Linh, tuyệt vọng đến mức như đang đứng bên bờ vực thẳm. Thực sự, tôi không thể tiếp tục lừa dối chính mình.
Tôi không thể lừa dối Diệu Linh…
"Linh, tớ không thích cô ấy…" Tôi buồn rầu nở nụ cười cay đắng,"… nhưng tớ, không phải là Gay. Từ trước đến giờ, tớ vẫn là một thằng con trai bình thường… Một thằng con trai, muốn bên cạnh và che chở cho cô gái mà mình yêu thương…"
Diệu Linh lặng người. Bầu không gian bỗng nhiên chợt tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cô ấy đẩy người tôi, lùi ra đằng sau một bước… hai bước… ba bước… khoảng cách ngày một xa. Khoảng cách mà tôi chẳng bao giờ với tới…
"Diệu Linh…" Tôi đau lòng cất tiếng gọi.
Hình như đã giữ khoảng cách đủ an toàn, cô ấy dừng lại, nhìn tôi mà cất giọng lạnh lùng : "Cậu lừa tôi! Trước giờ toàn là nói dối."
Tôi sững người, trái tim như bị dao nhọn cứa vào làm cho rỉ máu.
"Cậu còn nói dối cái gì nữa, hôm nay hãy nói hết ra đi."
Nói hết, để từ mai không còn là gì của nhau sao? Tớ không muốn lừa dối cậu… Tớ chỉ muốn ở cạnh cậu thôi.
"Tớ không giấu cậu điều gì cả…" Tôi cười buồn, “… Chỉ là, ngay từ đầu, tớ đã không phải người đồng tính."
Diệu Linh nhìn tôi, nhếch miệng cười, một nụ cười khinh thường – nụ cười cuối cùng mà cô ấy đối với kẻ lừa đảo như tôi, rồi xoay lưng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của người đó, tôi không khỏi trống trải cô đơn. Cuối cùng tôi cũng đã nói ra rồi.
Cuối cùng cũng đến ngày phải chấm dứt vai diễn này lại.
(trích đoạn suy nghĩ của Phạm Bách :
Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Thế Thần Hoàng