Trời mùa đông, gió lạnh thổi đến buốt từng cơn. Tôi co ro trong chiếc áo len mỏng, một mực cắm đầu chạy trên cầu thang để lên phòng học.
Tôi bước dài chân trên dãy hành lang, cảm thấy tay mình đã đóng băng đến nơi rồi. Run rẩy định đưa tay đẩy cánh cửa, tôi bỗng sững người lại.
Cô ấy, đang ở trước mặt tôi.
Không phải là mình cô ấy, mà đi bên cạnh còn một người con trai lạ hoắc, chắc chắn không có trong lớp của tôi.
Dường như nhìn thấy tôi, Diệu Linh có chút bối rối, chắc chắn trong khoảnh khắc nào đó, cô ấy đã nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của tôi. Nhưng rồi cô ấy lại lấy lại vẻ lạnh lùng như trước, đẩy cánh cửa mà bước ngang qua tôi, như hai người xa lạ.
Đúng vậy, chỉ là hai người xa lạ mà thôi.
Tôi cười buồn, chẳng hiểu sao đã biết là như thế nhưng tim lại không nghe lời mà đánh hụt vài nhịp. Tôi lẳng lặng cúi đầu, tránh sang một bên.
“Anh à, đi nhanh đi, trời lạnh.” Giọng cô ấy ngọt ngào.
Tôi chết lặng. Có phải nói người này không?
Tôi nhìn sang người con trai xa lạ. Thật sự thật hoàn hảo. Người này nở nụ cười dịu dàng với Diệu Linh: “Ừ mình đi nào.” Nói rồi cư nhiên mà vòng tay qua vai ôm cô ấy vào trong lòng.
Ừ, người này đích thực nếu trở thành bạn trai sẽ rất tốt.
Tôi cười, cố gắng không để cho mình buồn bã thất vọng thêm nhiều hơn.
Tôi vội né tránh cái nhìn của Diệu Linh, lui về cuối lớp học.
Thật sự lớp đông, lớp rất ồn, nhưng tại sao tôi chỉ thấy lòng mình trống rỗng và cô đơn đến vậy?
Thở dài, đem hai tay nhét vào túi áo, tôi nằm bò ra bàn. Một chữ thầy giáo nói cũng không lọt được vào đầu, tôi rất nhanh để hồn mình phiêu du cùng nỗi đau nhói từng đợt trong tim.
Đề xuất Kiếm Hiệp: Kiếm Xuất Đại Đường