Dạo này có tâm sự?" Phạm Bách gọi hồn tôi về với thể xác.
Tôi giật mình, tí nữa thì té nhào khỏi chiếc thang gấp. Quả thực, tôi đã ngồi trên cái thang này gần nửa tiếng đồng hồ rồi, và cái cửa kính trước mặt cũng đã bị tôi lau đến sạch bong kin kít, chắc còn soi được cả "bựa" ở răng nữa ấy chứ.
Cầm theo giẻ lau và bình xịt kính, tôi thở dài leo xuống. Hôm nay quán vắng khách, tôi cho phép mình được tự do thả phịch mông xuống chiếc ghế đối diện Phạm Bách. Hắn ta nhìn tôi một hồi, rồi đẩy cho tôi ly nước. Không khách sáo, tôi tu ừng ực một hơi hết sạch.
"Vài chuyện vớ vẩn." Tôi ngả lưng ra ghế. Làm ở đây cũng được một thời gian rồi, nên tôi cũng dần quen với tính khí của tên này, không còn ghét cay đắng hắn như trước nữa.
"Chuyện với cái Linh à?"
Hắn nhàn nhạt hỏi, chả hiểu sao tôi lại thật thà gật đầu.
"Con bé biết cậu không phải gay rồi à?" Hắn lại chép miệng tra hỏi.
Biết thừa còn giả bộ làm quá. Tôi nhíu mày, nhưng vẫn "Ừm" một tiếng cho lịch sự.
"Thế nó có đánh cho cậu một trận không?"
Tôi lắc đầu, thở dài thườn thượt: "Đánh thì đã tốt, tôi cũng không phải nhọc lòng như thế này."
Im lặng một lúc, Phạm Bách nhún vai, bình thản nói: "Nghe nói nó đang quen với một thằng ở trường Đại học B, con trai của một bác sĩ đa khoa trong bệnh viện thành phố…"
Tôi ngẩn người, nghĩ ngay đến tên con trai lạ mặt đi cùng Diệu Linh hôm trước. Nếu học Đại học B thì chắc chắn học rất giỏi, lại còn là con bác sĩ nữa... Chắc chắn gia cảnh cũng không tồi. Nghe xong mà tôi thấy buồn rười rượi. Anh ta có vẻ cũng dịu dàng và quan tâm tới Diệu Linh nữa, sau này sẽ là một người chồng tốt thôi.
Chỉ có điều là, từ sâu thẳm trong lòng, sao tôi lại thấy đau đớn đến như vậy?
"Thật tốt quá." Tôi cố ép mình rặn ra một nụ cười: "Tốt cho cô ấy… Cô ấy sẽ được hạnh phúc thôi." Nói rồi tôi cúi gằm mặt xuống, cố kiềm lại nỗi đau không thể che giấu được qua đôi mắt mình.
Bầu không gian yên tĩnh đến lạ thường, mà chính bản thân tôi cũng không để ý đến điều đó nữa. Đúng ra là trong cái đầu trống rỗng của tôi lúc này, một chút suy nghĩ cũng chẳng còn.
"Cậu chỉ vậy thôi?" Hắn bất chợt lên tiếng làm tôi hơi sững lại: "Cậu đem người mình yêu nhường cho một kẻ khác. Đó là yêu thương của cậu?"
Tôi ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn hắn.
"Cậu thật là một kẻ hèn nhát." Hắn nhếch mép cười khinh bỉ: "Nghèo nhưng đừng hèn."
Nói tôi hèn? Nói tôi chỉ vậy thôi ư?
Tôi tức giận đứng phắt dậy, chỉ thẳng mặt hắn mà nói: "Anh thì biết cái gì chứ? Anh thì hiểu thế nào là thiếu thốn sự chăm sóc của bậc sinh thành? Anh sáng dậy đã có kẻ hầu người hạ, bưng bữa sáng đến tận miệng, rong ruổi cả ngày về là có người dọn cơm cho ăn. Anh hiểu gì là nỗi lo liệu mai có đủ tiền mua nổi một mớ rau muống? Anh là đại thiếu gia, từ nhỏ đến lớn nằm chăn ấm đệm êm, anh có hiểu được cái cảm giác một mình co ro ngoài đường phố trong cái lạnh như muốn chết đi chỉ để bán được vài cái bánh mì?...”
Đề xuất Voz: Hối hận vì lấy vợ sớm