Logo
Trang chủ

Chương 37

Đọc to

Chính vì mày không lưu nên bây giờ con quái nào nhắn mày cũng không biết đấy.

"Mày hỏi là ai đi." Tôi bực mình.

"Tao hỏi rồi, nó chửi tao vô trách nhiệm. Éo hiểu." Thằng kia cũng cau hết cả lông mày.

Mẹ kiếp, hỏi không nói thì thôi, tôi bèn bảo: "Mày nhắn lại là 'em vô trách nhiệm vừa thôi, cứ làm mất mặt cụ tổ nhà em, con gái con đứa ăn nói gì thối hơn rắm, đi qua đi lại cũng phải biết đường mà khép cái lỗ đít vào, đừng tưởng anh ngu mà dễ bắt nạt nhé'. Đệch mợ, nhắn lại đi."

"Có thể bỏ cái câu 'đừng tưởng anh ngu' đi không?"

"Cứ để thế cho nó nguy hiểm."

Thằng Quân nhìn tôi gật đầu, rồi nó cười hô hố: "Mày cũng ngon phết. Gừng càng già càng cay..." Rồi nó nhích người vào gần mặt tôi: "... Rắm càng dài càng thơm!"

Nói rồi chưa kịp cho tôi phản ứng, nó đã nhếch cái đít oánh một tràng rắm dài lên mặt tôi rồi phi ngay ra khỏi phòng.

Tởm lợm, tổ sư bà thằng khốn nạn!

Tôi cũng lao ra khỏi phòng. Và trận chiến lại bắt đầu bùng nổ.

***

**(Trích đoạn suy nghĩ của Hải Vân)**

Một ngày giữa đông, tôi phải chui ra khỏi chăn ấm để đến công viên chờ con bạn học thể dục. Ngáp ngắn ngáp dài, tôi khó chịu vào đại một hàng nước ngồi cắn hạt hướng dương, phóng tầm mắt ra ngoài phía mặt hồ đón những luồng gió lạnh buổi sớm.

Đúng lúc thần trí tôi rơi vào trạng thái lơ mơ, một giọng nói trầm ấm vang lên phía quầy làm tôi theo phản xạ mà ngoái lại nhìn. Một cậu con trai cực kỳ đáng yêu, với nước da trắng hồng và cái miệng cười cực kỳ tươi, đúng là khiến cho cả khuôn mặt có phần hơi… ái ái. Kiểu như đại khái có phần giống con gái. Nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác, cậu ta cười cười: "Chị ơi, em mua một chai nước với ạ."

Cái làm tôi bực mình chính là, cậu ta nhầm tôi thành nhân viên bán hàng.

Bổn tiểu thư đây ăn mặc hợp mốt, trang điểm kỹ càng, phong thái kiêu sa… mà thằng ngốc thối nhà cậu lại nhầm thành nhân viên ở cái tiệm nước quèn này sao?

Thế là tôi bực mình, gắt gỏng: "Không bán! Đi chỗ khác chơi."

Thấy cậu ấy ngây người ra một lúc, rồi gãi gãi đầu nhìn tôi: "Nhưng em…"

Thấy bộ dạng cực kỳ khó xử của cậu ta, tôi lại nổi hứng muốn trêu ghẹo. Thế là tôi cất giọng đùa bỡn: "Muốn uống nước, ra đây uống của chị này." Sau đó kèm một cái nháy mắt cực kỳ nguy hiểm.

Cái mặt nghệt ra của cậu ấy khiến tôi muốn phì cười ngay lập tức, nhưng tôi nén lại được, lại ngúng nguẩy chỉ tay: "Bỏ tiền ở đó đi, rồi tự lấy nước."

Cậu ta hơi nhíu mày một chút, rồi bối rối để tiền lên bàn, đi vòng vào trong quầy mà tự mở tủ lấy chai nước. Đúng lúc cậu ta định xoay người rời đi, bác chủ quán quay lại nhìn thấy tưởng trộm, bèn giữ tay lại mà mắng: "Thằng bé này, sao lại lấy đồ của bác mà không trả tiền?"

Đề xuất Voz: Gặp gái trong hoàn cảnh siêu lãng man.
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN