Logo
Trang chủ

Chương 36

Đọc to

Dường như hắn có chút sững lại mà nhìn tôi.

“… Các người ngay từ thuở bé đã ăn sung mặc sướng, có hiểu cái gì là nỗi lo toan hàng ngày của người nghèo như chúng tôi. Đó là tuổi thơ của tôi đấy, một đứa trẻ không có ba. Đúng vậy, tôi nghèo thật, nhưng tôi chưa bao giờ lấy của ai cái gì cả. Anh sáng ngày chỉ biết đi mua cái này cái kia, rồi quẹt một phát là thanh toán được hết mọi chi tiêu. Tôi mua cái gì cũng phải đắn đo, mua cái gì cũng phải nghĩ xem liệu có cần thiết thật sự hay không nữa…” Nói đến đây, bỗng dưng lòng tôi không khỏi một trận đau đớn: “… Một người có gia cảnh như tôi, liệu ba mẹ cô ấy có muốn để cô ấy phải chịu khổ hay không? Hay họ sẽ luôn nghĩ rằng tôi lợi dụng cô ấy? Chính vì tôi khốn khó, công việc sau khi ra trường không biết có lo nổi được không, hay chỉ làm chân phục vụ quèn… Việc tôi lo nghĩ cho người mình yêu phải khổ sở lại khiến tôi thành một thằng hèn mọn hay sao? Anh thì hiểu cái gì chứ? Một lũ người chỉ biết dùng đồng tiền mà lên mặt với người khác. Tôi nghĩ, chính các người mới là lũ hèn!"

Nói xong hết những gì uất ức trong lòng bấy lâu, tôi bỏ mặc công việc, xoay người bước đi trong ánh mắt ngạc nhiên của Phạm Bách và những người còn lại trong quán.

Đệch mợ, ông đây nói thế còn chưa đủ đâu. Cứ thử chọc thêm lần nữa xem, nhất định tôi sẽ cho quả bom hẹn giờ bùng nổ.

"Tao nhất định không làm ở đó nữa..." Tôi nhấn mạnh: "... Mày với tao đi thử tìm việc khác. Nặng nhọc đến đâu cũng ok hết, miễn là tự tao kiếm ra tiền."

Tôi vừa nói, vừa hung hăng nhấn chuột điên cuồng để chém giết đội đối phương trong game. Được lắm, tôi xin phép được bỏ việc ở cái quán đó từ lúc này.

"Mẹ mày thằng khốn, hỏng máy tính của bố bây giờ." Mạnh Quân từ trong nhà tắm bước ra, lau lau mái tóc ướt rồi càu nhàu: "Việc quái gì phải thế. Mày cứ làm ở đó, mỗi tháng lĩnh tiền, không cần quan tâm đến sự đời nữa."

"Mày nói dễ vãi chưởng, mày cứ thử gặp lại cái kẻ nói mày như thế đi, xem có nhẫn nhịn chịu đựng không hay lại đấm cho hắn vêu mồm?" Tôi bực mình, tắt phụt game đi.

Thằng khốn ngồi xuống giường, đem bông ngoáy tai mà ngoáy ngoáy. Hình như nó thích trò này hay sao ấy, lần nào ngoáy tai mặt nó cũng thộn ra vì phê.

"Mày thông hắn một trận đi cho bõ ghét." Mạnh Quân vẫn đang trong cơn phê: "Không cần thêm dầu, cho hắn nát đít."

Tôi không thèm trả lời thằng bạn nữa, lại mở Facebook ra xem. Vừa đăng nhập vào đã thấy ngay một dòng trạng thái của Diệu Linh được cập nhật cách đây hai mươi phút: "Ốm rồi, mệt quá."

Cô ấy ốm sao? Tôi lo lắng, bỗng dưng trong lòng một trận hoang mang. Không biết cô ấy đã uống thuốc chưa, có chịu ăn cái gì không, sao không chịu nghỉ ngơi mà lại online…

Thắc mắc hơn nửa ngày trời, cuối cùng tôi không nhịn được mà nhắn tin vào Facebook cho cô ấy: "Cậu mệt không? Nhớ ăn cháo hành cho sớm khỏe và uống thuốc nhé. Trời lạnh nhớ mặc ấm vào."

Khi vừa bấm nút gửi, tôi liền chợt bừng tỉnh. Hiện giờ tôi với cô ấy đâu còn là "tỷ muội" như trước nữa. Trong mắt cô ấy, tôi chỉ là một kẻ dối trá mà thôi… Chắc cô ấy ghét tôi lắm.

Trong hộp tin nhắn hiển thị trạng thái "đã xem," tức là Diệu Linh đọc rồi nhưng không trả lời. Nói đúng ra là không muốn trả lời tôi.

Tôi buồn, ngồi thất thần trên ghế xoay, một chút hy vọng làm bạn cũng chẳng còn nữa. Tôi bất giác thở dài.

Cốp!!! Một cái dép đi trong nhà bay vào đầu tôi. Chắc chắn trên đầu lồi lên một cục u rồi, tôi quay lại cáu gắt: "Con bà mày định ám sát tao à?"

"Bố mày thấy mày ngồi như thằng đần nên mới thân ái cho mày ăn dép đấy con chó." Thằng Quân chỉ chỉ vào tôi: "Mày thích con bé ý thì mau đi nói với nó đi. Đệch mợ, chưa thử sao mà biết được."

Tôi thở dài, xoa xoa đầu. Đi tới bên cạnh giường rồi thả lỏng cơ thể mà ngã vật xuống, tôi ngước mắt nhìn thằng bạn mà nói: "Hay tao cứ nói ra nhỉ?"

"Ờ, nói ra cho nhẹ lòng đi."

Tôi gật đầu, mông lung suy nghĩ. Tôi cũng chẳng hy vọng gì nhiều, vì cô ấy đã đang quen với một anh chàng khác rồi. Nhưng mà, nếu không nói ra, tôi nghĩ chắc chắn cả đời này mình sẽ thực sự hối hận.

Nhưng nói thế nào đây khi cô ấy đã ghét tôi đến thế? Tôi không khỏi chán nản và mất đi thăng bằng.

"Này, thằng lợn..." Nó lên tiếng gọi tôi: "... Tao hỏi cái này."

"Ờ, cho phép nói." Tôi bâng quơ đáp.

"Nếu gái tự dưng nói 'ngày mai em rảnh lắm, ở nhà buồn' thì mày sẽ trả lời ra sao?" Thằng Quân gãi gãi đầu.

Tôi nhướng mày. Đệch bà thằng ngu, ý tứ rõ ràng như thế, là muốn đi hẹn hò chứ còn gì nữa. Tôi bèn đốp chát: "Ngu vãi, ý của Hiền Anh là mai mày qua đón cô ý đi chơi đấy. Khổ thân con bé vớ phải thằng đầu to óc như hạt nho giống mày."

Nó lấy chân đạp vào mông tôi một cái, oang oang cái mồm: "Nhưng đây có phải Hiền Anh đâu mày?"

Tôi bật dậy như lò xo. Con mẹ mày, bắt cá hai tay à?

"Thế con nào đấy?"

"Cũng đếch biết, tao có bao giờ lưu số người không thân lắm đâu?"

Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Tộc Chi Kiếp (Dịch)
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN