Nhìn thái độ nhởn nhơ của chị ta sau khi chọc tôi tức, tôi thực sự rất tức giận. Nhưng thôi, nghĩ mình là người rộng lượng, tôi sẽ bỏ qua cho bà chị này. Thế là tôi ôm bụng khó chịu xoay người bỏ đi, chẳng thèm đôi co làm gì nữa.
Những tiết thể dục tiếp theo vô cùng mệt mỏi. Chúng tôi phải chạy cực kỳ nhiều, và không có vài phút được nghỉ ngơi. Đến lũ con trai như chúng tôi còn mệt phờ người, huống gì mấy bạn nữ? Tôi lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệu Linh, không thể kìm lại được cảm giác muốn đến bên mà cho cô ấy dựa vào người.
Nhưng tôi còn chưa kịp suy nghĩ vẩn vơ tiếp, đã thấy cả cơ thể của cô ấy lảo đảo rồi ngã vật xuống đất. Xung quanh, mọi người lập tức xôn xao và tiến lại gần.
Tôi hoảng sợ, lao thật nhanh đến bên cạnh Diệu Linh, gọi mấy tiếng nhưng không thấy phản ứng gì. Cô ấy đã ngất rồi, không còn biết trời đất là gì nữa. Tôi sợ hãi, bảo mọi người xung quanh tránh ra để cho cô ấy có không khí để thở. Cũng ngay lúc này, có người gọi thầy giáo trở về lớp. Thầy ngồi xuống bên cạnh tôi, nghiêm giọng: "Bạn này chắc là tụt đường huyết rồi. Bây giờ em cõng bạn lại trạm y tế gần trong công viên, rồi để bạn nằm nghỉ. Thầy và mấy bạn nữa sẽ đi mua nước ngọt mang đến ngay." Sau đó quay sang lớp trưởng: "Điều hành cả lớp giữ yên lặng, cử một vài bạn đi đến chăm sóc cho bạn nữa đi."
Đầu óc trống rỗng cuối cùng cũng được phục hồi, tôi bình tĩnh lắng nghe thầy giáo nói. Sau đó thật nhẹ nhàng cõng cô ấy trên lưng, vội vã di chuyển đến trạm y tế.
Thực sự Diệu Linh gầy quá, nhẹ đến nỗi cứ như là tôi đang cõng một đứa trẻ con vậy. Lòng không khỏi xót xa, tôi nhẹ giọng thì thầm: "Diệu Linh, cậu đừng có làm sao nhé."
Không biết cô ấy có thật sự nghe được không, nhưng tôi lại nghe được một giọng nói yếu ớt quen thuộc truyền đến bên tai: "Vũ Phong?...”
Tôi đau đớn, không thể trả lời được. Thực sự cô ấy đang mệt lắm phải không.
Cảm nhận hơi thở của cô ấy đang phả lên cổ, rồi bỗng dưng thấy một bên vai thấm đẫm nước. Diệu Linh… cô ấy đang khóc sao?
Tôi hốt hoảng lên tiếng: "Cậu làm sao vậy? Đừng sợ, sẽ không sao…"
"Vũ Phong…"
Lần nữa cô ấy lên tiếng gọi, tôi không dám chần chừ mà đáp lại ngay trong khi chân vẫn chạy điên cuồng: "Dạ, tớ đây?"
Cảm giác người trên lưng vẫn đang sụt sùi nghẹn ngào, lòng tôi càng thêm thắt lại hơn. Một lát sau không còn nghe thêm gì nữa, hình như cô ấy lại lịm đi rồi.
Nhanh chân đến trạm y tế nhỏ trong công viên, tôi vội vàng đặt Diệu Linh xuống giường, rót tạm một cốc nước, nâng đầu cô ấy lên mà cho uống từng ngụm nhỏ.
Nhìn gương mặt xanh xao, tôi nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc lòa xòa, đem khăn giấy mà lau đi những vệt nước mắt cùng mồ hôi không ngừng tuôn rơi trên má. Tôi khẽ khàng gọi: "Diệu Linh…"
Cô ấy không trả lời được, nhưng nước mắt bên đôi mi đang nhắm nghiền vẫn không ngừng ướt đẫm. Ngay lúc này, thầy giáo cùng một vài bạn trong lớp cũng tiến vào bên trong trạm. Thầy tôi vội nói: "Các em nữ mau giúp bạn xoa tay chân cho đỡ nhức mỏi, rồi cho bạn uống từng ngụm nước đường đi."
Tôi nhìn những bạn khác vụng về chăm sóc cho Diệu Linh, thật muốn tự mình làm tất cả. Nhưng tôi biết thân phận của mình, đành thở dài lặng lẽ rời đi.
Trời vẫn thổi từng đợt gió lạnh, đem từng cơn đập vào trái tim tôi, nhuốm một nỗi buồn trống trải sâu không đáy. Vừa lo lắng, vừa buồn rầu, không biết từ lúc nào bước chân tôi đã bước ra khỏi công viên. Ừ thì đi, tôi không còn tâm trạng nào để ở lại tiếp tục học nữa.
Tôi dắt xe, lao đi trong vô định.
Đề xuất Voz: Vũng Linh Du Ký