Logo
Trang chủ

Chương 40

Đọc to

Kể từ khi nghỉ việc ở Babi Coffe, tôi trở thành một thằng rảnh rang hơn cả trẻ con. Ngoài giờ lên lớp, tôi chẳng có việc gì ngoài ở nhà mà "quay tay gọi thánh".

Chán quá, tôi nhấc điện thoại gọi cho thằng Quân: "Ê, rảnh không đi lượn? Tìm việc luôn."

Nghe giọng thằng ôn cười hớ hớ, rồi thì thầm: "Bố mày tìm được cho cả hai anh em mình rồi. Nói sau, giờ đang còn bà chị họ hành xác. Đệch mợ."

Tôi "À" một tiếng, ra là cái bà chị nó bảo vừa đi du học mới về. Nghe nói bà chị ấy mở quán ăn Hàn Quốc kinh doanh, chắc thiếu nhân viên, nên thằng bạn tôi ý nói là có việc rồi là ở đây.

"Ừ thế thôi nhé." Tôi cũng hào hứng.

"Ờ mà..."

Nghe bên đầu dây bên kia có giọng con gái đang quát "Có nhanh lên không", tự dưng tôi gai người. Thế là vội vàng bai bai rồi tắt máy luôn.

Nằm chán nằm chê, cuối cùng tôi cũng thay đồ, quyết định xuống phố đi dạo một chút. Chủ nhật mà, tội gì cứ nằm nhà rồi mẹ lại chửi suốt ngày ngủ.

Tôi thong thả bước đi trên con phố quen thuộc. Cũng may nhà tôi có cái mặt tiền ở phố đẹp, nên hàng tháng cho người ta thuê kinh doanh, cũng thu được kha khá. Tôi thở dài, cũng muốn mình trưởng thành và thật lớn mạnh, lúc đó sẽ có nhiều cơ hội để đến với người con gái mình thích.

Tôi đá đá hòn sỏi dưới chân, đột nhiên lại nhớ ra cô gái Bánh Bèo tên Thu Hương đó. Không hiểu từ hôm cô ấy tỏ tình xong với tôi thì đã biến mất nơi phương trời nào mà không còn bất thình lình xuất hiện nữa. Dù sao tôi cũng muốn nói rõ một chút, là tôi không thể đón nhận tình cảm của cô ấy. Hôm đó vì hốt hoảng mà bỏ mặc cô ấy, không biết cô ấy có bị tổn thương không.

Tôi dừng lại tại quán chả xiên ven đường, nghe cái bụng réo òng ọc, liền không ngần ngại mà thưởng cho nó một vài xiên. Tôi hứng khởi đứng dọc ngay bên cạnh cái vỉa than đang nướng xèo xèo mà ăn ngay tức khắc. Chồ ôi, đệch bà nó, sao mà đậm đà mà ngon hết sảy thế này. Thế là lại cầm thêm một xiên chả nóng hổi nữa, đưa lên miệng.

"Ngon không?"

Tôi gật đầu, vẫn nhai nhồm nhoàm mà trả lời: "Có, có!"

Ủa, ai hỏi mình vậy? Sao mà thấy giọng nói này quen quen. Tôi nghi hoặc quay sang bên cạnh, thật sự là suýt thì đánh rơi cả xiên chả. Tại sao nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện ngay vậy ông trời?

"Sao mà nhìn như thế?" Thu Hương gặm xiên chả, mở to mắt hỏi tôi, xong rồi thản nhiên quay lại ăn tiếp.

Tôi ngạc nhiên trước vẻ thản nhiên của cô nàng. Nhưng rồi lại nhoẻn miệng cười, cứ đứng cạnh bên Thu Hương mà đánh chén thịt xiên. Thật ra, nếu không thể trở thành một nửa của nhau, thì vẫn có thể làm bạn mà.

"Xin lỗi, hôm đó..." Tôi nhẹ giọng lên tiếng.

Thu Hương đi bên cạnh tôi, cô ấy cười cười: "Chuyện gì cơ?"

Tôi gãi đầu gãi tai, chả biết nói như thế nào thì cô ấy đã lên tiếng: "Cậu không thích tớ cũng không sao. Tớ sẽ không làm khó cậu đâu, đừng lo."

"Ý tớ không phải như vậy..." Tôi vội vàng xua tay, thở dài nói, "Tớ sợ cậu tổn thương..."

Bất ngờ, Thu Hương kéo tay tôi, đặt lên má cô ấy rồi cười cười: "Da tớ dày lắm, đừng có lo."

Tôi hơi bất ngờ một chút, nhưng rồi cũng gãi đầu mà cười. Thu Hương không nói thêm gì nữa, chỉ một mực kéo tay tôi lôi xềnh xệch đi trên phố.

"Tay cậu ấm thật đấy." Cô ấy bước phía trước tôi vài bước, bàn tay vẫn giữ chặt tay tôi, "Nếu mãi mãi được như thế này thì tốt quá."

Cô ấy không quay lại, nhưng nhìn đôi vai gầy bất chợt run lên trước những đợt gió lạnh, lòng tôi không khỏi dâng lên một nỗi buồn vô hình. Yên lặng một lúc, tôi bèn cười: "Cậu muốn đi ăn không?"

Thu Hương khẽ gật đầu.

Ừ, tôi biết không thể nào cho cô ấy hi vọng được nữa, vì trái tim của mình đã bị một người khác đánh mất rồi. Nhưng tôi cũng không muốn làm cho cô ấy phải tổn thương, nói cách khác, tôi không chịu được nếu một người vì mình mà phải buồn. Tôi nhẹ rút tay lại, nhưng quàng tay qua vai cô ấy mà cười tươi: "Đi, chúng ta cùng đi ăn."

Cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên cùng bối rối, nhưng cuối cùng cũng cười híp cả mắt, hào hứng: "Đi ăn ở chỗ này nhá, ngon lắm, mà lại có trai đẹp, với cả..."

Rốt cuộc tôi không nghe được cô ấy nói gì cả, chỉ mỉm cười đáp lại cái miệng liến thoắng kia. Đúng vậy, chúng ta, có thể làm bạn, Hương nhỉ?

Chúng tôi nhảy chân sáo như hai đứa trẻ trên đường, miệng không ngừng hát ca. Bầu trời cao cùng những đám mây nhẹ trôi hững hờ trên đầu, xem ra mọi gánh nặng trong lòng cứ như được thả bay đi hết.

Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Chi Vương
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN