Diệu Linh đem gương mặt háo hức giáp lại gần tôi. Tôi còn tưởng mình đang được nhìn thấy thiên thần nữa chứ, trong lòng không khỏi xốn xang. Tim đập điên loạn và cổ họng nuốt ực một cái, tôi chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng kia mà ảo tưởng được cắn lên. Chính là khi tôi đang cuồng dâm sinh hoang tưởng, thì đã thấy cô ấy nhe răng, cắn lên mũi tôi một cái đau thót cả tim gan.
"Bỏ làm ở chỗ cà phê để chạy tới bên chị gái đẹp chứ gì?" Cô ấy càng cắn mạnh hơn.
Mũi của tôi đã làm nên tội tình gì? Thế là tôi không ngừng kêu đau, sống chết xin cô ấy tha mạng.
"Hừm!" Rốt cuộc cũng chịu tha cho tôi, Diệu Linh xoay người bước đi trước: "Đó, tùy cậu!"
Tôi vội vàng chạy theo đến bên cạnh, cười hì hì giải thích: "Không phải đâu, chẳng qua là bà chị của thằng bạn thân nên tớ mới giúp thôi."
"Thế ai nhờ cái gì cũng đồng ý luôn à? Nhờ lột quần áo mà cấu tí cũng cho luôn chứ gì?"
Tôi còn biết nói gì đây. Tôi khổ sở lắc đầu, rồi xuống nước: "Dạ không ạ. Tớ biết lỗi rồi ạ, lần sau sẽ báo cáo đoàng hoàng."
"Vậy đi, đi chợ Đêm xem có cái gì hay ho không." Cô ấy lập tức kéo tôi đi xềnh xệch.
Con gái đúng là khó hiểu.
Tối nay trời lạnh, chúng tôi không muốn đi xe máy, nên đón một chuyến xe buýt. Ngồi bên cạnh cửa kính, Diệu Linh cười tít mắt nhìn dòng người tấp nập trên phố mà hót líu lo. Thấy cô ấy như vậy, bỗng dưng tôi cũng vui theo, liền mỉm cười ngắm gương mặt xinh đẹp ngồi cạnh.
Chắc chắn người con gái này, sẽ không bao giờ tôi có thể ngừng yêu thương.
"Phong..." Cô ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi, "... Cậu thích cô gái nào chưa?"
Tôi hơi sững lại trước câu hỏi này. Nếu tớ yêu cậu thì sao?
"Tớ... đã thích rồi..." Tôi hơi đỏ mặt, cố gắng giữ ngữ khí bình thường nhất có thể.
Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, tôi quay sang phía Diệu Linh. Đúng thực là cô ấy đang nhìn tôi, không phải bằng ánh mắt ngạc nhiên, mà hình như là đầy thất vọng.
Chắc do tôi nhầm chăng? Tôi định lên tiếng, nhưng cô ấy đã ngả đầu xuống vai tôi, hình như còn siết chặt bàn tay tôi hơn nữa. Có phải cô ấy lại không yên lòng?
"Diệu Linh..." Tôi không dám nhúc nhích sợ cô ấy khó chịu, "Tớ hứa sẽ không bỏ mặc cậu mà..." Ừ, vì cậu chính là người mà tớ yêu.
Cô ấy không trả lời, chỉ lặng lẽ ngước mắt lên nhìn tôi. Khoảnh khắc này bỗng dưng tôi thật muốn ôm cô ấy vào lòng, để không bao giờ tuột mất. Nhưng chính là, tôi không thể đi quá giới hạn. Tôi chỉ là một người bạn mà thôi...
"Sao trước đây cậu phải giả vờ là người đồng tính?" Cô ấy bất chợt hỏi.
Tôi bối rối, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia. Nếu nói rằng làm thế là vì muốn ở bên cậu, cậu sẽ không ghét bỏ tớ chứ?
"Tớ muốn làm bạn với cậu." Tôi buồn rầu nói, "Nếu không phải do nghĩ tớ là Gay thật, liệu cậu có muốn chơi cùng với tớ không?" Tôi đau xót nhìn cô ấy.
"Phong à..." Cô ấy bối rối gọi tên tôi.
"Đến nơi rồi, chúng ta xuống xe thôi."
Tôi vội vã đứng dậy, rồi mỉm cười che giấu nỗi buồn kia lại, nhẹ nhàng kéo cô ấy xuống xe. Diệu Linh vẫn cứ nhìn tôi, hình như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi cô ấy lại ngưng lại, lặng lẽ đi bên cạnh tôi.
Chúng tôi tiến vào khu chợ Đêm đông đúc nhộn nhịp, nhưng mỗi người lại có một suy nghĩ riêng. Tôi không quan tâm đến hàng quán xung quanh, mà chỉ một mực nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô ấy. Lúc nào tay cô ấy cũng lạnh lẽo, thực sự rất cần một người ấm áp ở bên. Tôi đưa bàn tay của Diệu Linh lên miệng, hà hơi ấm lên bàn tay nhỏ bé, rồi xoa xoa cho tăng nhiệt độ.
Diệu Linh cũng không bài trừ hành động của tôi, cô ấy chỉ nhìn tôi thật nhiều. Tôi ít khi thấy cô ấy tâm trạng đến như vậy, bèn lên tiếng chọc vui: "Cái kia chắc hợp với cậu kìa." Tôi chỉ tới một đôi găng tay màu nâu bằng bông có trang trí một con gấu hồng phía trên. Chưa đợi cô ấy phản ứng, tôi đã buông tay ra, chạy đến bên cạnh cái sạp mà hớn hở hỏi bác chủ: "Cháu lấy đôi này ạ. Bao nhiêu hả bác?"
"Cậu bé có mắt thẩm mĩ đấy, đôi này bác chỉ nhập về được duy nhất một đôi thôi." Bà chủ cười, "Thôi lấy mở hàng nhé."
Tôi cười, đem tiền ra trả rồi hí hửng quay lại chỗ Diệu Linh. Đem bàn tay lạnh buốt của cô ấy mà xỏ vào chiếc găng xinh xinh, tôi mỉm cười: "Vừa vặn xinh đẹp."
"Tớ không muốn đeo găng tay đâu." Cô ấy phụng phịu.
Tôi ngớ người. Cô ấy không thích sao? Tôi thấy đẹp mà.
"Nhưng đeo thì mới ấm chứ?"
"Chả phải cậu chỉ cần nắm tay tớ thôi sao?"
Tôi ngạc nhiên nhìn Diệu Linh. 'Chỉ cần nắm tay tớ'... Tôi thực sự không hiểu ý của cô ấy. Vì sao lại nói như vậy? Đâu phải mùa đông nào tôi cũng sẽ được phép ở bên cạnh cô ấy như bây giờ?
"Ơ, Linh hả?" Giọng nói của một người con trai cắt đứt bầu không khí bối rối của hai chúng tôi.
Tôi xoay người lại hướng phát ra tiếng nói, trong lòng không khỏi trùng xuống. Chính là khi nhìn thấy người con trai đó, tôi đã muốn rời đi. Anh ta sao lại xuất hiện vào lúc này?
"Trùng hợp quá, em cũng đến đây chơi à?" Anh ta nhìn Diệu Linh, bỏ qua tôi bên cạnh mà cười nói.
"Dạ..." Diệu Linh bối rối, "Em... đi cùng bạn..."
Lúc này bạn trai cô ấy mới ngó nhìn đến tôi, hướng tôi nở nụ cười chào hỏi. Trong lòng đã sớm u ám, nhưng tôi vẫn giữ lễ độ, lịch sự gật đầu chào lại.
"Vậy hai em đang đi đâu thế?" Anh ta mỉm cười. Nụ cười này thực sự quá thu hút ánh nhìn của người khác giới.
Diệu Linh bối rối nhìn sang tôi, thấy tôi mỉm cười, cô ấy ấp úng nói: "A, em cũng giống anh thôi, đến đây dạo chơi ạ. Anh đi cùng ai hả?"
Tôi kiên nhẫn đứng cạnh, cố gắng đừng tỏ ra buồn bã.
"Anh đi cùng Bách." Anh ta lại nhích gần về phía Diệu Linh, bất chợt đưa tay ôm hai má cô ấy mà hỏi, "Em lạnh quá rồi nè." Nói rồi kéo cô ấy vào lòng ôm.
Diệu Linh hình như có chút sững người rồi bối rối. Chính là, tôi bất chợt cảm thấy trái tim mình nhói đau. Tôi không thể tự nhiên mà nhìn thấy người con gái mình yêu trong tay người đàn ông khác. Tôi thực sự mỏi mệt!
"Xin lỗi..." Tôi nở một nụ cười đau đớn, "... Bỗng dưng cảm thấy trong người không khỏe, tớ về trước đây."
Tôi cười cười, rồi hướng người đàn ông kia gật đầu chào. Không để cho Diệu Linh kịp phản ứng, tôi đã xoay người bước đi.
Giữa con phố đêm đông đúc, sao lòng tôi lại thấy cô đơn đến tột cùng? Tôi bước thật nhanh như chạy trốn, tôi sợ mình sẽ tự tổn thương chính mình nếu tiếp tục nhìn thấy những gì không muốn. Ra khỏi đám đông nhộn nhịp, tôi tiến nhẹ về bến xe buýt. Trên phố, xe cộ vẫn đi lại tấp nập, còn tôi thì trống trải đến nỗi quên mất mình cần đi đâu, cần làm gì. Tôi cứ như người mất hồn mà nâng bước chân đi tiếp. Không biết qua bao lâu, đằng sau có tiếng bước chân chạy 'cộp cộp' trên mặt đường. Tôi cũng không còn quan tâm nữa, ai mặc ai, tôi cần được yên tĩnh. Thế là, tôi vô hồn mà chậm chạp tiến lên.
"Vũ Phong!"
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Đạo Độc Hành