Đằng sau vang lên tiếng gọi của cô ấy, nhưng tôi bất chấp cắm đầu đi tiếp. Tôi không muốn nghe, tôi sợ mình lại yếu mềm, tôi sợ mình sẽ để cô ấy nhận ra, tôi yêu cô ấy đến nhường nào.
"Này, cậu đợi tớ." Diệu Linh vẫn chạy theo lưng tôi.
Tôi thở dài, không nỡ làm cô ấy mệt vì lần trước đã chứng kiến cô ấy té xỉu, tôi vẫn còn kinh hoảng đến tận bây giờ. Tôi đứng lại, cười buồn: "Cậu không đi cùng anh ấy sao?"
Diệu Linh giữ lấy cánh tay tôi, thở mệt nhọc. Tôi biết mình lại yếu lòng rồi, tôi biết mình không nên như vậy. Chính là lí trí bị trái tim đánh bại, tôi đau lòng quay lại nhìn cô gái mà tôi yêu thương, nhẹ giọng: "Sao lại đuổi theo tớ? Cậu không biết mệt sao?"
"Vũ Phong, cậu... cậu thích ai?" Diệu Linh chờ đợi nhìn vào đôi mắt của tôi.
Tôi biết mình đang làm điều sai trái, tôi biết mình là thằng khốn nạn. Nhưng tôi không thể kiềm lại được nữa, tôi ôm cô ấy vào lòng, thổn thức: "Tớ yêu cậu, Diệu Linh."
Người trong lòng đột nhiên sững lại, yên lặng không thốt ra tiếng nào, đến hơi thở cũng nhẹ như không.
"Có được không?" Tôi cười chua xót, "Cậu sẽ không ghét tớ chứ? Hãy cho tớ ở bên cậu, như thế này thôi cũng được. Tớ hứa... hứa sẽ không để tình cảm của mình làm cậu khó xử... Chỉ cần, cậu và... và anh ấy hạnh phúc, tớ sẽ mãi bên cậu, như một... một người bạn."
Nói ra những lời như vậy, tôi không những không nhẹ nhõm đi, mà lại càng thêm lương tâm cắn rứt. Cô ấy là hoa đã có chủ, sao tôi có thể nói lời yêu thương cơ chứ? Tôi đúng chẳng khác gì một thằng mặt dày.
"Diệu Linh, sao tự dưng lại chạy đi thế?"
Nghe được giọng nói này phía xa xa, tôi hốt hoảng buông cô ấy, lùi về sau một bước. Thật sự muốn tát vào mặt mình vài cái cho tỉnh ngộ, tôi sợ hãi nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Diệu Linh.
Tôi đã lại tiếp tục lấn sâu vào sai lầm rồi. Tôi quả là kẻ không biết phận.
"Xin... xin lỗi cậu..."
Vội vã xoay người rời đi, tôi kiềm lại cơn đau buốt từ tận xương tủy.
Tất cả, dường như đã đặt dấu chấm cho một giấc mơ, một giấc mơ hoang đường.
Đề xuất Tiên Hiệp: Không Khoa Học Ngự Thú