Đêm giao thừa, thay vì bắc ghế ra trước cửa nhà ngồi ngẩn ngơ như mọi năm, tôi khoác áo thật dày và dạo quanh bờ hồ. Chỗ này là một trong những địa điểm bắn pháo hoa của thành phố, nên từ sớm đã nhộn nhịp đông đúc.
Tôi thong thả nhìn ngang ngó dọc, đông vui nên tự dưng trong lòng cũng muốn cười. Thế là như một thằng trộm, tôi lén lút nhìn người ta vui đùa với nhau mà mỉm cười thay. Dù biết mình trông chẳng khác nào thằng tâm thần lạc loài giữa hàng ngàn cặp đôi tay trong tay, nhưng tôi thấy ít ra mình vẫn có tí gọi là khác biệt. Bởi tôi không phải dân FA (Forever Alone) nhưng hiện tại tôi cũng không hề có người yêu bên cạnh.
Đệch, được rồi, tôi công nhận, là do tôi cố bào chữa cho tâm trạng cô đơn chứ không phải là mình khác biệt!
Tôi nhớ Diệu Linh nhiều quá, không biết cô ấy đang làm gì nữa. Từ sáng đến giờ một tin nhắn cô ấy cũng không trả lời tôi được. Tôi thở dài, chắc chắn là ba mẹ luôn kè kè bên cạnh nên cô ấy không thể tìm được một chút riêng tư để nói chuyện với tôi.
Buồn chán, tôi lại đem mông đặt phịch xuống chiếc ghế đá ven hồ. Cảm giác khó chịu bao trùm cả cơ quan nội tạng khi xung quanh đâu đâu cũng là những cặp đôi trẻ, những gia đình đông vui quây quần… Tự dưng tôi lại thấy ganh tị, cái cảm giác lần đầu trong mười mấy năm qua tôi không hề có.
Tôi thèm được yêu thương…
Mở điện thoại, tôi bấm hết một lượt danh bạ, chẳng thể gọi được cho ai, động tác dừng lại ở số của Diệu Linh. Phải, tôi nhớ cô ấy. Bây giờ mà gọi, liệu có được không? Chỉ một vài giây thôi cũng được, tôi thực sự muốn nghe giọng nói của cô ấy.
Tôi lưỡng lự, rồi một vài phút sau cũng bấm phím gọi. Tuy rằng tôi biết làm thế này sẽ khiến Diệu Linh khó xử, nhưng tôi chỉ muốn nghe tiếng nói của cô ấy thôi.
Những tiếng “tút, tút” cứ thế kéo dài khiến cho tôi một trận trống trải và muộn phiền. Đến lúc mọi hi vọng gần như dập tắt, thì bên kia bỗng dưng bắt máy và trả lời: “Dạ?”
Chính xác là giọng nói của Diệu Linh.
Tôi cười thật tươi, nhẹ giọng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Sao anh lại gọi em?”
Tôi sững người, nghe trong giọng của cô ấy có chút bối rối, tôi biết mình đã không đúng lúc rồi, bèn lên tiếng: “Xin lỗi em, anh…”
“Thế nhé, em đang bận!”
Và rồi cô ấy tắt máy.
Lần nữa thở dài thườn thượt, tôi đem mọi sự chán nản mà trút lên mái tóc, vò vò cho tới khi nó rối tung cả lên. Chẳng biết sao dù đã nghe được giọng cô ấy, nhưng tôi không hề vui vẻ gì, mà càng cảm thấy buồn nhiều hơn. Nhìn ra phía mặt hồ nhuốm màu đen của bầu trời cùng một vài ánh sáng đỏ xanh lập lòe từ đèn điện xung quanh như ma trơi, tôi không những thấy không hề đẹp mà bắt đầu cảm thấy khó chịu và mông lung.
“Ngồi đau cả đít.” Khó chịu đứng phắt dậy, phủi phủi quần một chút rồi rời đi.
Lững thững ven bờ hồ một mình, tôi cứ cắm mặt về phía trước mà như người thất thần. Chợt, hình ảnh trước mắt khiến tôi chết sững người lại, con tim như bị ai mang dao chém vào hàng ngàn vết thương.
Là Diệu Linh, cô ấy bận, nhưng bận ở bên cạnh một người con trai lạ hoắc…
Tôi nhìn nụ cười vui vẻ trên môi của cô ấy, cảm giác tự dưng ruột gan quặn thắt lại. Vì sao lại nói dối tôi?
Người đàn ông này, trông thực sự cao lớn đẹp trai phong độ, cử chỉ cùng cách ăn mặc vô cùng lịch thiệp, chắc chắn cũng là công tử nhà giàu có. Tôi như chết lặng trong tim. Xung quanh nhộn nhịp, nhốn nháo, nhưng giờ những âm thanh đó như những con ong vò vẽ bên tai, thật sự làm tôi choáng váng và nhức đầu.
Đem hai tay áp thật chặt vào lỗ tai, tôi hốt hoảng giật mình khi con phố lúc này dường như chỉ còn lại tôi và hai người đang cười nói vui vẻ trước mặt. Diệu Linh, tại sao em phải nói dối?
Cô ấy đưa tay chỉnh lại áo khoác cho người đàn ông, họ cùng ngượng ngùng mà nhìn nhau thật lâu, rồi sánh vai tiến về phía trước. Chính xác, là tiến về phía của tôi.
Tôi, có nên tránh sang một bên không? Hay tôi cũng quay lưng về phía họ mà đi tới nơi khác? Hay tôi…
“Diệu Linh…”
Tôi nghe tiếng mình gọi cô ấy run rẩy.
Diệu Linh ngước mắt nhìn tôi sửng sốt. Trong một thoáng tôi thấy cô ấy sững người, đôi môi mấp máy run rẩy… Và rồi, cô ấy lảng tránh ánh mắt của tôi.
“Em quen người này sao?” Người đàn ông nhìn tôi rồi hỏi cô ấy.
Ừ, không những quen, tôi chính là bạn trai của cô ấy đấy…
“À, cậu ấy…” Giọng nói cô ấy run run, “… cậu ấy là bạn của em.”
Một tiếng “Bạn” – trái tim tôi vỡ nát. Như một đòn giáng vào đỉnh đầu, tôi cất tiếng cười đau đớn.
“Năm mới vui vẻ nhé…” Tôi giấu nỗi chua xót trong lòng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm giấu trong túi áo dường như chính tôi đang muốn cào rách cả da thịt mình, “Diệu Linh, ‘bạn’ của tớ…”
Tôi diễn như thế đã đủ đạt chưa? Tôi kìm nén nỗi đau này, cô ấy đã đủ vừa lòng?
Tôi không còn để ý nhiều đến ánh mắt đã hoe đỏ của cô ấy nữa, tôi cũng không còn để ý đến bờ vai cô ấy đang run lên, tôi cũng sẽ chẳng để ý tới bàn chân cô ấy vừa nhích về hướng tôi một bước nữa…
Tôi quay lưng và mang theo từng cơn gió lạnh buốt đang đập vào trái tim mình. Chưa bao giờ tôi thấy đau đớn như thế! Bước chân tôi lê trên mặt đường cơ hồ thật sự muốn nhũn ra cùng tâm can đang ở trạng thái tuột dốc không phanh. Phản bội, lừa dối, căm phẫn, tức giận, đau đớn…
Yêu!
Đề xuất Tiên Hiệp: Hệ Thống Ban Ta Trường Sinh, Ta Chứng Kiến Chúng Sinh Tàn Lụi