Logo
Trang chủ

Chương 58

Đọc to

Cô nàng vội vàng đứng dậy, lôi lôi kéo kéo thằng kia đang ngạc nhiên mà mở to mắt nhìn mình, rồi hướng tôi mỉm cười: "Chúng tớ phải về trước đây, cậu nhớ nghỉ sớm nhé!"

"Ơ... nhưng mà..." Minh Nhật mấp máy, không muốn rời đi.

"Nhưng cái gì, trở tao về, muộn rồi!"

Tôi cũng không kịp hiểu, chỉ ngu ngơ gật đầu mỉm cười chào lại hai người kia. Chờ cho dáng cái xe ga đã chỉ còn lại một chấm đỏ cuối con phố, tôi mới lặng lẽ rút điện thoại của mình ra.

Không có một tin nhắn nào.

Thở dài, tôi đem bịch ngô khoai ôm vào lòng cho ấm. Nhưng chính là cảm giác lạnh lẽo lại bắt đầu dần dần bao phủ lấy tôi.

Cô ấy, không biết có nhớ tới tôi không? Nếu Diệu Linh có chuyện riêng không thể nói được qua điện thoại, tôi cũng không dám ép hay gò bó cô ấy. Chỉ là, tôi thật sự muốn biết cô ấy đang làm gì mà thôi…

Tôi nhìn vào đống lửa hồng, nhắm mắt lại mà mơ màng. Nếu lúc này được ở cạnh Diệu Linh, thì tốt biết bao…

Chính là lúc tôi đang thiu thiu ngủ quên thì điện thoại trong túi bỗng dưng reo lên ầm ầm. Vội vàng bắt máy, tôi ngái ngủ trả lời: "Alo?"

"Phong... Em nhớ anh lắm..."

Trong khoảnh khắc, một dòng nước ấm xối mạnh vào con tim của tôi. Là Diệu Linh, đúng là cô ấy rồi…

"Anh có nhớ em không?" Cô ấy thút thít hỏi.

Hình như Diệu Linh đang khóc! Tôi hoảng loạng vội đáp lời: "Có, anh nhớ em nhiều lắm. Cả ngày chỉ nghĩ tới em thôi..."

Tôi biết chính mình đang sến sẩm, nhưng biết làm sao, là tôi nói thật lòng!

"Cả ngày chả được nói chuyện với anh gì hết..." Cô ấy vẫn nghẹn ngào, "Ba mẹ cứ lôi em đi hết chỗ này tới chỗ khác, em chỉ mới vừa về đến phòng mình. Mệt lắm!"

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười, hóa ra là như vậy. Tôi lại an ủi dỗ dành: "Ngày mai em bảo ba mẹ là muốn ở nhà, đi nhiều cũng mệt lắm. Em nên ngủ sớm đi, nha."

"Không đi ba lại la em... Nói có mình em là con gái, nên đi thì đi hết ấy!"

"Thôi mà, ngoan nha, chỉ mấy hôm Tết thôi. Ba mẹ cũng là muốn em có nhiều quan hệ trong xã hội hơn, sau này sẽ thuận tiện được người ta giúp đỡ..."

"Nè Vũ Phong, anh phải bênh em chứ? Muốn em lột quần anh ném xuống cống à?"

Đó, sư tử cái đã trở lại rồi!

Tôi cười cười, bèn xuống nước mà đáp: "Dạ, anh biết rồi ạ. Về sau em cứ việc ăn chơi, còn cả thế giới thì để anh lo. Ha ha..."

"Được, sau này từ nấu cơm, giặt giũ, quét nhà, giặt quần áo,... Anh làm hết!"

"Dạ, anh làm hết ạ!"

Thế rồi Diệu Linh cười khúc khích, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn đi. Cô ấy mắng tôi thêm một hồi nữa, rồi bỗng nhiên đổi giọng: "Em muốn ở bên cạnh anh..."

Bỗng dưng con tim như bị tảng đá đè nặng, tôi cười buồn. Điều này, không biết khi nào mới có thể thực hiện được nữa.

"Diệu Linh, chúng mình còn cả một đời mà!" Tôi nhìn vào ngọn lửa hồng hồng, rồi lại cười, "Anh hứa..."

"Phải giữ lời nhé!"

Nếu em nói 'cần', anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em…

Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Thế Thần Hoàng
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN