Logo
Trang chủ

Chương 7

Đọc to

Một buổi sáng mùa thu trong lành mát mẻ, Diệu Linh nhắn tin cho tôi hẹn đi uống cà phê, còn cứ nhắc đi nhắc lại rằng tôi phải ăn mặc chỉn chu, đầu tóc gọn gàng nữa. Dù rằng hơi khó hiểu, nhưng chỉ cần được đi chơi với cô ấy, tôi cũng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Tôi phóng đến địa điểm hẹn, ngâm nga hát vài câu, dù giọng tôi dở tệ. Biết sao giờ, vì bây giờ tôi rất vui, cảm giác cứ như chuẩn bị hẹn hò vậy.

Nhưng nụ cười toe toét trên môi tôi chợt tắt ngấm khi tôi nhìn thấy bên cạnh Diệu Linh là một gã đàn ông khác.

Có phải người yêu của cô ấy không trời?! :ops:

“A, đến rồi sao? Vũ Phong, lại đây.” Dường như phát hiện ra tôi đang đứng ngẩn tò te, Diệu Linh ngưng tươi cười với hắn ta, rồi vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh cô ấy và gọi tôi.

Tôi đi như người mộng du mà ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Đệch mợ, có khi thằng cha này là người yêu cô ấy thật. Đẹp trai, mặt lạnh, to cao, hình như còn có sáu múi, vẻ ngoài toát lên ngời ngời khí chất… So với tôi thì đúng là một trời một vực. :confident:

“Vũ Phong, đây là anh Phạm Bách.” Diệu Linh vui vẻ chỉ vào gã ngồi cạnh, hắn chỉ nhìn tôi rồi gật đầu một cái. Cô lại nói: “Anh Bách, đây là người bạn thân, rất rất rất thân của em, anh phải đối xử cho tốt nha.”

Nghe hai cái từ “bạn thân”, lòng tôi trùng hẳn xuống :sosad:. Cố gắng nở một nụ cười méo mó với hắn ta, tôi thậm chí còn thấy được vân đen trên mặt mình.

“Vũ Phong, cậu thấy anh ấy đẹp trai chứ?” Diệu Linh hí hửng vỗ vỗ vào cánh tay hắn, tươi cười hỏi tôi.

“A, ừ… Đẹp trai nhỉ, ha ha.”

Mẹ kiếp, tôi phát buồn nôn khi tự mình nói ra cái lời giả tạo này. Thực chất tôi muốn ngay lập tức vác ghế mà phi vào cái mặt thằng cha đó lắm.

“Hi hi, biết mà biết mà.” Rồi cô ấy quay sang phía hắn, cười quỷ dị: “Anh thấy bạn em ổn chứ?”

Ổn? Hờ, tôi đang cực kì khó chịu trong người đây nhé.

Phạm Bách không trả lời, nhìn tôi một cái rồi quay đi. Tiên sư bà mày, nhếch mép một cái cười cũng có chết ai đâu. Một tí lịch sự cũng chẳng có.

Thế là, tôi cố gắng dẹp mọi buồn phiền trong lòng, lảng sang một chủ đề khác: “Anh Bách đây là bạn trai của cậu sao?”

Diệu Linh đặt tách cà phê xuống bàn, hướng tôi bằng đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc. Sau một lúc cô ấy mới cười phá lên: “Cái gì? Ha ha ha, cậu thiệt biết đùa nha Vũ Phong. Anh ấy là bạn của tớ mà thôi, phải không anh Bách?” Cô huých vai tên đó.

Đích thực cha này là một tên công tử chảnh cờ hó còn vô duyên cực kì mất nết. Hình như không lầm thì từ nãy đến giờ hắn ta chẳng buồn lên tiếng.

“Ha ha, hóa ra là bạn.” Tuy nhiên bây giờ tâm trạng của tôi mới dãn ra một chút, vì chính là nghe thấy câu trả lời của Diệu Linh.

“À Vũ Phong, cậu uống gì vậy?”

Ừ thì bây giờ cô ấy mới để ý đến việc tôi một miếng nước lọ cũng chưa được đụng đến. Đau lòng một chút, nhưng tôi vẫn cười cười: “Uống sinh tố đi, hôm nay tớ hơi khát.”

“Anh Bách, mau gọi hộ cậu ấy đi.”

Nếu là thằng cha này gọi dùm thì tôi thà rằng tự mình múc nước trong bồn cầu mà uống còn hơn.

Hắn còn chẳng thèm nhếch môi, ngoắc tay gọi phục vụ đến rồi chỉ chỉ vào trong menu. Bố khỉ, tôi thầm nghi ngờ không biết có phải tên này bị câm rồi không. Định nói với hắn rằng ‘nếu không nói thì mồm sẽ thối’ nhưng tôi kìm lại được, vì tôi rộng lượng bỏ qua cho thằng cha bị câm này.

“Vũ Phong, cậu chưa có để ý anh chàng nào đúng không?” Diệu Linh nhìn tôi, hai mắt long lanh.

Tôi thầm than khổ sở, người tôi yêu là cô ấy mà. :cry:

“Chưa…” Tôi vẫn cứ phải lắc đầu.

“Tốt nha, anh Bách cũng chưa có người yêu đâu nè. Xem ra, hai người hợp nhau lắm đó.” Diệu Linh vỗ tay cái bốp, cười hồn nhiên.

:waaaht: Oắt đờ pháp? Cô ấy vừa nói cái gì vậy? Cái gì mà tôi với thằng cha kia?

Khoan đã, nếu vậy, buổi hẹn hôm nay, có phải là muốn giới thiệu tôi cho tên thối mồm kia không.

Đề xuất Tiên Hiệp: Bách Luyện Thành Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN