Logo
Trang chủ

Chương 6

Đọc to

Ngày cuối tuần, đúng như đã hẹn trước đó, tôi đến quán cà phê ven hồ để ‘tâm sự tuổi ô mai’ với thằng bạn thân. Không nói cũng biết, đã là bạn thân thì thằng khốn này lúc nào cũng sẽ đến trễ giờ nửa tiếng đồng hồ. Thế nên tôi phóng đến tiệm cà phê vừa hay bắt gặp thằng này đang dựng xe đi vào.

“Mẹ thằng này, mày đến muộn thế?” Vừa nhìn thấy cái mặt tôi, Mạnh Quân đã càu nhàu.

Đệch, không phải mày cũng vừa mới đến sao thằng ranh?

“Mau mau, vào lẹ gấp lắm rồi.” Nó đẩy cửa, ngoái đầu nhìn tôi: “Đang cần trồng cây thông trên mông của chú đây, nhớ quá!”

“Bố ngay lập tức đi về!” Tôi quay đầu xe. Mẹ cái thằng, không nói được gì tử tế.:amazed:

Thế là Mạnh Quân vội vã giữ xe tôi lại, cười hềnh hệch lôi lôi kéo kéo tôi vào trong quán.

Sau khi yên vị trên chiếc ghế gỗ, nó hướng ánh mắt xa xăm ra ngoài bờ hồ, giọng buồn rầu: “Cái con bé lần trước tao nói đấy, mấy hôm trước nó tỏ tình với tao.”

Ờ, ra là chuyện cái con bé cha nội mới quen ở trường đại học lúc đầu năm.

“Nói chung hôm đấy là một ngày mưa, lãng mạn lắm, tao thật sự rất mông lung.” Mạnh Quân nhấp một ngụm sinh tố bơ, rồi nói tiếp: “… Cô ấy nói với tao rất nhiều điều…”

Thằng này đích thực là người thích phí lời mà.

“Sau đó thì như thế nào?” Tôi nhấn mạnh để nó đi vào chủ đề chính.

“Sau đó, tao trốn về.”

Tôi muốn phi cả cốc cà phê này vào mặt nó lắm rồi đấy.:brick:

Quên không giới thiệu, Mạnh Quân, thằng bạn tôi, cho dù đô con, đẹp trai, đua xe giỏi, con nhà đại gia… nhưng mà cực kì nhát gái. Cứ con gái tới gần, lông tay lông chân nó sẽ tự động mà dựng đứng lên cảnh giác.

Bếch thể hiểu nổi thằng cha này.

“Thế rốt cuộc mày muốn tâm sự cái mèng gì?” Tôi giật giật lông mày, chuẩn bị gắt gỏng.

Mạnh Quân vò vò mái tóc, nó nghiêm túc nói: “Mày xem tao nên làm thế nào đi.”

Nè cha nội, ông đây còn không biết mặt mũi hay tính nết con bé đó ra như thế nào, làm sao có thể giúp được đây?

“Mày có thích nó không?” Tôi kiên nhẫn hỏi.

“Tao cũng đếch biết nữa!”

Chẳng nhẽ tao lại cắn chết mày bây giờ?:amazed:

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng thật sự nếu mà cắn thì giống chó quá, nên lời định phun ra, tôi lại nuốt vào trong bụng.

“Nếu mày có cảm tình, tức là mày cũng thích nó rồi.” Tôi nhẫn nhịn chịu đựng thằng ngu này, “Nếu cả hai cùng thích nhau rồi, thì phải lập tức nói ra đi, đừng để dây dưa lằng nhằng nữa. Mệt mỏi lắm.”

“Nè, mày chưa yêu ai, sao mày tinh thông thế?” Mạnh Quân nhìn tôi bằng ánh mắt cảm phục, “Hay mày để ý thằng nào thật rồi?”

Bố mày cắn mày thật đây!

Thế là, tôi túm đầu thằng bạn, thân ái gặm cho nó một phát. Nó kêu đau oai oái, làm tôi thêm khoái trá mà cắn đau hơn.

Cho mày chừa, thằng khốn nạn.:choler:

Nó xoa xoa đầu sau khi tôi vừa buông, lại cau có: “Mày như con chó ý. Tao nói sai à?”

Tôi không thèm trả lời, vì lúc này trong đầu đang nghĩ vẩn vơ ở trên mây mất rồi.

Đích thực, yêu đơn phương thực sự rất khổ sở. Nhưng bị nghĩ là người đồng tính, thì càng khổ sở hơn.

Đến lúc nào tôi mới có thể dừng vai diễn tỷ tỷ muội muội này, và nói với Diệu Linh rằng, tôi yêu cô ấy?

Đến bao giờ đây?

Đề xuất Tiên Hiệp: Nhân Vật Phản Diện Hoàng Tử Ba Tuổi Rưỡi
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN