Logo
Trang chủ

Chương 9

Đọc to

Đêm mưa gió.

Tôi vác chiếc ghế gỗ ra gốc cây trước cửa ngồi ngắm trời đất, mặc cho những người vội vã đi trong mưa ngó tôi như một thằng thần kinh. :sogood:

"Mày bị điên à con?" Mẹ tôi đứng trong nhà gọi với ra, "Vào đây mẹ bảo đi."

Không, tôi không vào. Trong nhà, mẹ lại mở hội bà tám với các bác hàng xóm, cứ hễ thấy tôi là các bác lại khen trắng trẻo rồi đáng yêu, thậm chí có nhiều bác còn nhận tôi làm con rể nữa. Nói ra thì cũng tự hào một tí, vì ít nhất vẫn còn người biết bản thân tôi là con trai.

"Vào chưa? Ngồi đấy mà hứng mưa à?" Mẹ sốt ruột giục tôi.

Tôi nhíu mày, cảm thấy cực kì phiền, đành uể oải trả lời: "Mẹ cứ để mặc con đi."

"Mày bị thất tình à con?"

Aish, lại nữa rồi, lần nào mẹ tôi cũng hỏi mỗi cái câu này :ops:. Nhưng lần này thì đúng là thất tình thật rồi.

Cô ấy không yêu tôi, chỉ coi tôi là bạn thân, mà lại còn nghĩ tôi là Gay nữa. Còn cái gì đau đớn và nhục nhã hơn?

Tôi phiền não thở dài thườn thượt, lại cảm thấy đầu óc u mê. Tức khắc, tôi muốn thả hồn mình phiêu du vào cơn mưa mang theo nỗi buồn phiền.

Thấy tôi ngẩn người, mẹ lại quát: "Mày không vào là mẹ vác chổi ra oánh đấy nhé. Mưa gió như thế lại ngồi mà hứng."

Được thôi, tôi bèn đứng dậy, đem theo cả bụng uất ức mà đem ghế vào trong nhà. Bởi vì mẹ tôi sẽ vác chổi quét nhà mà quất tôi thật đấy. :shot:

"Con trai, mẹ bảo này." Mẹ tôi vẫy vẫy, ý bảo tôi cúi xuống thấp hơn nghe mẹ nói chuyện. Tính ra tôi cũng 1m73 chứ có phải lùn gì đâu. Thế là tôi cau mày nghe mẹ thì thầm: "Mấy bác kia ai cũng dùng facebook, mày lập cho mẹ một cái, lấy ảnh nào xinh xinh làm ảnh đại diện ý."

Khóe miệng tôi giật giật, chuyện hệ trọng ghê gớm nhỉ :amazed:? Tôi hếch mũi, gằn giọng: "Online để của zai chứ gì?"

Mẹ tôi vỗ đốp vào đầu tôi một cái, khinh khỉnh: "Để tao tiện theo dõi mày."
Được, đây có vẻ là lí do hợp lí đấy. Thế nên, dứt khoát còn lâu tôi mới lập facebook cho mẹ. Tôi ậm ừ cho xong chuyện, rồi cúi đầu chào mấy bác hàng xóm, nhanh chân lỉnh lên trên phòng mình.

Nằm dài trên giường, tôi nhìn lên trần nhà, mông lông suy nghĩ về cuộc đời của mình. Thật ra đích xác là có mười chín năm thôi, nhưng tôi thấy mình có vẻ như đã già sắp thành ông lão mất rồi. Tuổi thơ dữ dội, bắt đầu tuổi dậy thì vướng phải nghi án đồng tính, sau đó lên đại học thích người con gái nghĩ mình là Gay. Cuộc sống của tôi có vẻ nhiều biến cố nhỉ? :sweat:

Tôi nằm lăn về một góc dường, với tay lấy chiếc điện thoại. Đã hơn chín giờ tối rồi, không biết Diệu Linh đang làm gì nữa. Muốn nhắn tin cho cô ấy hỏi han, nhưng nghĩ lại cái thái độ của mình sáng nay thành ra lại chẳng biết nên nói gì cả.

Tôi chán ngẩn người nhìn cơn mưa rào rào bên ngoài, cuối cùng không nhịn được mà bật máy tính lên làm vài ván Lol. Đệch, hôm nay ăn phải hành hay sao, ván nào chơi cũng thua nhục nhã. Tức mình tôi xóa luôn đi. Con người đúng là lạ kì, xóa xong rồi lại thấy tiếc ngẩn ngơ. Haizz bố khỉ!

Thế là tôi lại lướt web, đọc báo mấy vụ giết người vì tình, lạnh cả sống lưng. :sweat: Thầm nghĩ đúng là có vấn đề về thần kinh mới làm mấy cái trò như thế. Còn thầm chửi mấy đứa tự tử vì người yêu bỏ nữa, ngu như bò ý phí cả cuộc đời ra, uổng công bố mẹ nuôi nấng.

Đến khi chán chả còn cái gì mà đọc, tôi bèn mở facebook ra xem có gì hay ho không. Thế là đập vào mắt tôi một loạt những trạng thái của Diệu Linh từ lúc chiều cho đến cách đây hơn mười phút. Ước chừng cứ nửa tiếng là cô ấy đăng một lần. Hầu hết đều kêu buồn và chán.

Ách, toàn những dòng ngắn ngủi mà cũng vài trăm like rồi bao nhiêu thằng comment hỏi han nữa :amazed:. Tôi thầm khinh bỉ, toàn những đứa nước đục thả câu.

Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Cổ Tối Cường Tông (Dịch)
Quay lại truyện Nếu anh nói rằng anh yêu em
BÌNH LUẬN