Trên đường từ chỗ Quỳnh về lòng nó còn bịn rịn lắm, sao mà thời gian lại trôi qua nhanh thế, nó ước mình được quay lại mấy tiếng trước, nhưng cũng không sao dù gì thì buổi đầu khá thành công, sẽ còn những lần sau mà…
-Lần đầu gặp nàng cảm thấy thế nào. Vừa dắt được chiếc xe ware của nó vào phòng trọ thì đã nghe thấy tiếng của cu Minh hỏi nó, mặt thì vẫn cắm cúi vào chiếc lap top mà chẳng liếc nó xem thế nào.
- Tao không biết, nhưng mà tao cảm thấy lòng tao nhộn nhịp tim tao xôn xao lắm mày à, hay là tao yêu nàng rồi nhỉ ?. Nó tỏ ra bộ mặt mơ mộng để nói với thằng bạn thân nó.
- Yêu cái gì mà nhanh thế, mới có buổi đầu gặp nhau thôi mà, hay là tiếng sét ái tình trong truyền thuyết đoánh trúng thằng bạn của tôi rồi hả.
- Chắc thế, nhưng mà từ lúc nhìn thấy Quỳnh đi ra từ trong ngõ là tao đã thấy lạ rồi, cảm giác thân quen lắm. Nó không biết phải miêu tả cảm giác đó như thế nào, lúc thấy Quỳnh lần đầu tiên là nó đã thấy như đã gặp ở đâu đó rồi, phải chăng câu nói ông trời sắp đặt chúng ta lên duyên hoặc bắt buộc phải đi cùng một ai đó trong 1 quãng thời gian của cuộc đời thì người đó có né tránh như thế nào thì cũng sẽ thuộc về nhau là đúng. Đúng là duyên do trời còn, còn phận tại ta.
- ừ kệ mày, dính vào tình yêu trông mày ngu hẳn đi, à mà ra xem cái ống điều hòa tao đi trên bản vẽ như thế này ok chưa. Minh quay ra kéo nó vào xem bản vẽ đầu tay của cu cậu…
Tuổi 20, chúng ta đứng giữa đại lộ của những giấc mơ dở dang, chúng ta loay hoay đi kiếm tìm cho mình một con đường đúng đắn để đi nhưng mà lại chẳng thể nào biết được đâu là đúng. Vì vậy mà chúng ta càng áp lực , chắc hẳn ai cũng sẽ có 1 tuổi 20 như vậy, nó thì đang bắt đầu vào những kì cuối để tốt nghiệp, nó thấy tương lai của nó mông lung vô định đến sợ, nhưng từ ngày có em đến bên cuộc đời nó thì cuộc sống của nó khác hẳn lên, em như làn gió thổi mát và định hướng lại con đường nó nên đi vậy. Nhiều lần nói chuyện với em, em cũng đưa cho nó những lời khuyên mà nó cảm thấy hữu ích, con gái thì thường trưởng thành hơn con trai bằng tuổi mà.
Em cũng kể cho nó nghe về mối tình trước của em, hắn là sinh viên cùng trường khác khoa với em, theo đuổi em cả nửa năm trời để có được câu nói đồng ý lời yêu của em. Khi hắn đã có em bên cạnh thì lại không cho em được những thứ mà 1 người con trai nên cho người yêu của mình rồi cuối cùng thì hắn yêu lại người yêu cũ của hắn trong khi hắn vẫn đang yêu em. Nó nghe Quỳnh kể mà lòng nó thấy thương em vô cùng, trong quá khứ nó cũng giống em, đều bị phản bội nên nó hiểu nỗi đau ấy như thế nào nhưng chắc nó khác em ở chỗ là nó không thù hận nó coi như đó là ông trời đang bảo vệ nó. Nó tìm thấy sự đồng cảm nơi em, lòng nó thầm hứa nó sẽ bù đắp cho em dù người ngoài có nói nó là người thay thế hay gì chăng nữa nhưng nó vẫn sẽ thương em như thương chính bản thân nó vậy. Nếu em có đọc được những dòng hồi kí này, thì anh mong em biết rằng em luôn là người con gái anh yêu nhất, yêu đến đau lòng em à.
Nó với em xa cũng không xa mà gần cũng chẳng phải, mà dù có xa đến đâu thì chỉ cần nơi đó có em đợi thì nó cũng bằng lòng đi. Thường tối thứ 6 nó sẽ qua chơi với em, và cách tuần thì nó sẽ đưa em đi khám răng ở Nam Từ Liêm, nó thì thay vì thắc mắc tại sao em lại niềng răng xa như thế , lòng lại thầm cảm ơn vì nó có thêm lý do để gặp em.
- Đường trên Hà Nội khó đi lắm, hay là cậu để tớ đưa đón cậu đi khám răng nhá, đi dần cho quen hhh. Nó tỏ ra ga lăng mà nói, nhưng thật ra nó cũng muốn như vậy
- Nhưng mà xa lắm, sợ cậu đi bị mệt thôi. Em nói với nó, em chỉ cần lo lắng cho nó 1 chút như thế này thì nó thề nó sẽ đưa đón em đi bằng được.
- Không sao đâu, để cậu tự đi một mình đường còn xa nữa thì tớ cũng không yên tâm được…
- Sao nay quan tâm tớ vậy trời. Đang mải mê nói bị quỳnh trêu lại khiến nó vựa ngại vừa vui vì nhìn điệu bộ ánh mắt của em cũng khiến tim nó lạc đi từng nhịp từng nhịp…
Nó là vậy, khi nó thật lòng với một ai đó thì nó chỉ muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất, bắt đầu từ những cái nhỏ nhất, nó không cần đối phương phải đối đáp ngang bằng lại cho nó. Người ngoài nhìn vào có thể thấy nó là một kẻ si tình nhưng họ đâu biết khi làm vậy, khi nó thấy được nụ cười của người nó yêu thì nó cũng cảm thấy hạnh phúc. Tình cảm nó dành cho em ngày càng lớn hơn, nhiều lần nó đã muốn nói ra lời yêu em nhưng mà sợ sớm quá em từ chối, nó muốn mang cho em cảm giác an toàn chứ không phải thứ tình cảm rẻ mạt chưa đủ chín chắn đã nói ra.
Cuối tháng 9 nó có lịch hẹn đi chụp ảnh cho em, đặc sản Hà Nội vào thủ theo cảm nhận của nó không phải là cốm mà chính là chụp hình trên phố Phan Đình Phùng vào mùa thu, người người đua nhau chụp ảnh, các chàng trai thì phải lên mạng xem 7749 các kiểu chụp ảnh để mà làm sao cho nàng thơ của mình có được tấm hình mà họ ưng nhất. Nó cũng làm 1 trong số đó, tối hôm trước nó đã phải ôn tập hết kĩ năng của môn nhiếp ảnh mà nó học ở trên trường, nó cố gắng để thể hiện hết những tài lẻ mà nó biết ra cho em, nó sợ làm em giận vì qua nhiều clip nó thấy có rất nhiều cô gái dỗi người yêu vì đối phương của họ không chụp ảnh ưng ý ( nó thấy sợ thật hhhh ). Nay nàng mặc một chiếc chân váy trắng cộng thêm chiếc áo croptop màu hồng trắng, khuân mặt thì chỉ trang điểm nhẹ trông nàng thật tinh khôi, nó ngỡ như là thiên thần dáng xuống đời nó chứ chẳng đùa. Buổi chụp hình hôm đó khá là thành công, may cũng nhờ 1 bác thợ chụp ảnh mà nó có thêm chút kiến thức nên mọi chuyện mới đơn giản như vậy. Chẳng phải nói thêm, Quỳnh hôm đó cười xuất, đi bên nó nàng nói nhiều lắm nào thì mình cũng đã tìm được 1 anh thợ chụp, lần sau lại đi chụp tiếp nhé…
Nó với em cứ như vậy, nó ra sức thể hiện sự quan tâm, nó nghĩ nó sẽ phải cố gắng để bù đắp cho những tổn thương mà em đã phải từng nhận mặc dù không phải do nó gây ra. Còn em, nó cũng đã bắt đầu cảm nhận dần dần tình cảm của em dành cho nó qua những lần quan tâm, khi không ở cạnh nhau thì hai đứa call video để nói chuyện. Nhiều lần nó và em lại có những khoảng khắc trầm đi khi hai ánh mắt nhìn nhau, nó thấy trong đó chất chứa tình cảm của em dành cho nó. Cuối cùng thông qua lời động viên của Minh thì nó cũng đã đưa ra quyết định tỏ tình với em. Nhưng nó cũng muốn thật là đặc biệt, dù sao em cũng là người đầu tiên khiến cho nó muốn đồng hành và hi sinh bất chấp như vậy.
- Tao tính là sẽ mua 1 bó hoa tặng Quỳnh, nhưng mà t không muốn đưa ngay ở cổng. Kế hoặch là như vậy, T5 tuần này tao với cu Giang sang bên đó, tao mua trước hoa xong nhờ mày cầm rồi lúc nào tao nháy thì mày cầm hoa mang ra nhé. Nó bắt đầu vẽ lên kế hoạch chi tiết cho buổi tỏ tình đầu tiên trong cuộc đời nó.
- Thế thì hôm đấy m đưa tao sang, mua hoa xong tao để ở phòng người yêu tao, bọn mày cứ đưa nhau đi chơi đi, xong m trả vờ đi vệ sinh rồi qua chỗ tao đứng mà lấy hoa. Giang nâng non bia lên tu một ngụm rồi nói
- Tao nghĩ là lên tìm chỗ nào riêng tư chút, cả tao và Quỳnh đều hướng nội, thế mày cứ lấp ở một chỗ nhé. Nó nói
- Thế mày định đưa con bé đi đâu, tao nghĩ là sang bên đó sớm tý rồi đi ăn đi chơi, tầm 9h thì tỏ tình mà phải thật lòng vào chứ đừng có nói hoa mĩ quá làm gì. Cu Minh hiến kế thêm vào kế hoạch hoành tráng nhất 20 năm cuộc đời nó.
Nó nhớ hôm đó chúng nó ngồi nhậu ở hồ Tây đến mãi 12h, bao nhiêu kế hoạch được chúng nó bày ra, nó nhìn hai thằng bạn thân mà lòng nó thầm cảm ơn. Chơi với nhau ngót nghét gần 20 năm, cãi nhau có, đoánh nhau có nhưng chưa bao giờ là ngừng chơi với nhau. Ngồi uống với tụi nó mà đầu nó chỉ nghĩ đến ngày ấy mà vừa hào hứng lại vừa lo sợ, dù sao thì nó cũng sẽ tất tay nó muốn đường đường chính chính quan tâm nàng hơn và nó muốn nàng là người yêu nó. Hà Nội của những ngày ấy thật yên bình khiến cho nó như lạc trong quá khứ ấy, nó loay hoay đi kiếm tìm những mảnh ký ức về em để ghép lên câu chuyện này, vì vậy câu chuyện này là dành cho tình yêu của nó và em , là dành cho riêng em nên nó xin phép câu chuyện sẽ có rất ít những tình tiết ngoài lề.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Hoa Dạ Tiền Hành - Vô Thanh Lạc Mạc