‘’Anh ngủ rồi hay vẫn thức, có ai ngồi nghe những nắng lo, nghe bài ca anh mới viết thương anh bao ưu phiền, con đường dài anh cứ bước yêu anh thì lặng lẽ bước theo, không làm anh nghĩ suy tổn thương cũng không rời đi ‘’. Đi bên nó, Quỳnh líu lo ngân nga lên một giai điệu mà nó nghe quen lắm hình như là nhạc Trung lời việt thì phải, nó nghe em hát mà lòng nó dậy lên những cảm xúc khó tả, đây chắc hẳn là lời em muốn nói với nó, có thật là tổn thương cũng sẽ không rời đi không, nó lẩm bẩm tự nói.
- Cậu nói gì vậy. Quỳnh nhíu mày véo tai nó kéo xuống nói
- Ui da, không mà tớ thấy cậu hát hay quá nên lẩm bẩm theo thôi, nó chống chế trả lời Quỳnh
- Bài này tớ tặng cậu đó, nói xong em lại ngân nga hát tiếp. Em vừa đi vừa hát, nó đi đằng sau nhìn về dáng vẻ đẹp nhất thanh xuân ấy mà miệng bớt chợt nở một nụ cười. “ con đường dài em cứ bước, yêu em anh lặng lẽ bước theo, không làm em nghĩ suy tổn thương anh cũng không rời đi”, nó hát theo em bằng lời của chàng trai dành cho cô gái. Tên bài hát này là gì nhỉ, nó viết vào ghi chú ý định về thì sẽ tìm và cho bài hát ấy vào danh sách bài hát yêu thích của nó.
Nay nó đưa Quỳnh đi khám răng, tiện thể ghé vào Aeon Hà Đông mà ăn trưa luôn cho tiện vì khu đó khá gần chỗ em khám. Đi dạo một hồi thì nó với em quyết định vào KFC ăn , em ăn như 1 chú mèo con nhỏ vậy, thấy em đau răng ( các bạn niềng thì cũng biết khi kéo móc cài thì khá là nhức ) nó liền gọi nhân viên mượn cây kéo để cắt nhỏ đồ ăn cho em, dù sao nó cũng đã khắc cốt ghi tâm rằng nó sẽ lo cho em từ những thứ nhỏ nhất nên đây sẽ là những thứ đầu tiên. Đợi em ăn xong thì chúng nó đi loanh quanh tìm cho mình một quán café nhỏ, em dựa đầu vào vai nó xem chừng đã buồn ngủ rồi nên nó cũng ngồi im để cho em tựa vào vai cho đỡ mệt, những lúc như thế này nó thấy mình cũng vững trãi đến lạ thường.
Nó đưa em về, không quên hẹn em tối thứ 5 nó sẽ qua đưa em đi chơi, may sao hôm đấy em không có nhiều bài tập, nên Quỳnh có thể dành thời gian trọn vẹn một buổi tối cho nó được. Lòng nó hân hoan nhưng cũng lo sợ, nó phải diễn tập trước gương rất nhiều lần để làm sao cho em có thể hiểu được tấm chân tình của nó. ‘’Quỳnh à, tớ mến cậu rất nhiều tớ đã có tình cảm từ ngay lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu bước ra từ con ngõ nhỏ ấy, tớ biết trong quá khứ cậu đã từng nhận lấy tổn thương từ chuyện tình cảm, nhưng đấy là họ còn tớ thì khác, tớ đến với một trái tim chân thành mà tớ dành cho cậu, cậu như định mệnh đã sắp đặt vào cuộc đời tớ , có thể cậu không tin nhưng đã có rất nhiều dấu hiệu cho thấy số phận đã đưa đẩy chúng ta đến với nhau, tớ nói ra không phải để yêu cầu, mà tớ cũng muốn tớ sẽ trở thành người chăm sóc cậu trên trặng đường tiếp theo, dù tổn thương tớ cũng sẽ không rời đi. Nên là Quỳnh ơi anh yêu em, cho anh một cơ hội để chung bước bên em nhé.’’ Nó tập đi tập lại câu nói ấy trước gương, nó thề đây đều là những lời thật lòng trong trái tim của nó muốn gửi đến cho em, tập chán tập chê thì nó lại nghe lại bài hát dù tổn thương cũng không rời đi của Luna để tiếp thêm cho trái tim nhạy cảm của nó có động lực, giai điệu nhẹ nhàng ấy vang lên đưa nó chìm vào giấc ngủ miên man.
Hôm đấy nó mơ một giấc mơ kì lạ lắm, nó thấy em và nó đứng trên một ngọn đồi rộng bạt ngàn, xung quanh là những ngọn hoa cỏ lau, màu sắc thì mang một màu xám ghi ảm đạm. Nó thấy em quay mặt nhìn về hướng nó nỏ một nụ cười nhưng trên khóe mi thì hai dòng nước mắt đã chảy từ bao giờ, rồi em quay lưng bước dần dần đi về phía ngược lại với nó. Nó muốn chạy theo nhưng chân không thể nào di chuyển được
- Quỳnh chờ tớ với. Nó gào lên thảm thiết và tuyệt vọng, nhưng hình như em chẳng nghe thấy thì phải, em cứ lặng lẽ bước đi mặc kệ cho nó có gọi tên em đến ho sặc sụa….
Nó tỉnh dậy nhờ cú tát của cu Minh, bạn nó hỏi nó nhưng nó chẳng thể nói ra được, nó thoát ra khỏi giấc mơ đó nhưng tâm trạng như thể đã trùng xuống tận đáy của nỗi đau, nó thấy trên mi mình cũng vẫn còn vương những giọt nước giấu hiệu cho thấy rằng nó cũng đã khóc trong lúc đang chìm đắm trong cơn ác mộng, Minh đưa nó cốc nước rồi cũng nằm xuống dần chìm vào giấc ngủ vì mai còn có ca làm sớm. Nhìn đồng hồ thì mới chỉ có hơn 2h, nó cố đưa mình vào giấc ngủ một lần nữa nhưng chẳng thể nào ngủ được. Hà Nội hôm ấy bắt đầu có gió lạnh đầu mùa về, một đêm dài và nặng nề với nó …
Sáng hôm sau nó chẳng thể nào tập trung vào việc học được, nó băn khoăn không biết ý nghĩa của giấc mơ hôm qua là gì, nó không mong đó là điềm báo hay gì cả, cộng thêm với việc hôm qua nó chẳng ngủ được nên ngồi trên giảng đường khiến cho nó cứ gật gà gật gù. Đã vào những môn cuối cùng của thời sinh viên của nó rồi nên bài vở cũng có phần nhẹ nhàng hơn, chủ yếu giờ nó lên để làm trước dần đồ án tốt nghiệp thôi. Ăn vội bát cơm, nó lại vác con chiến mã phi lên công ty, thường thì nó sẽ có 1 trang sheet để đăng kí lịch đi làm trong tuần, hôm nào làm sáng thì chiều đi học và ngược lại còn hôm nào không phải đi thì nó làm ở đó cả ngày. Căn chung cư nó phụ trách thiết kế cũng được khách hàng duyệt sau bao ngày phải sửa đi sửa lại và nghe anh dám đốc đóng góp ý kiến đến phát sợ, sau phần đó thì thi thoảng nó sẽ phải lên công trình để xem tiến độ thi công và xem họ có làm lệch đi so với thiết kế nhiều không. Thường hiện thực so với bản 3d thì không thể nào giống nhau 100% được, nó hiểu điều đó nên cũng du di cho anh em thợ rất nhiều chỉ có sợ là khách hàng khó tính quá họ bắt bẻ thôi…
- Tớ đau răng quá cậu ơi. Tiếng mess của nó vang lên, nó nhìn vào thì thấy em nhắn, không để em phải đợi lâu nó trả lời luôn.
- Có đau quá không, cậu có ăn được cơm không hay tớ mua cháo nhé
- Thôi cậu đi xa với nay còn đi làm mà…
- Không sao đâu đợi tớ chút tớ sang bên cậu liền. Không để em đợi lâu, nó vơ lấy cái balo phi sang bên em, tất nhiên không thể cứ thế mà đi nó phải lấy lý do sang khảo sát dám sát thi công xem tiến độ công trình đến đâu với anh dám đốc…
Nó phi thẳng đường vành đai 3 đâm lên cầu Thanh Trì rồi dẽ vào quốc lộ 5 cứ đi vậy thì đến thị trấn Như Quỳnh nơi mà em đang ở trọ ở đó. Nó mua cho em bát cháo thịt bằm rồi tạt qua hiệu thuốc mua cho em thêm chút thuốc giảm đau, biết nàng thích trà sữa lên nó mua thêm một cốc trà sữa nữa cho đủ combo động viên nàng, nó chẳng sẽ nàng béo lên hay gì cả, dù nàng có cả tạ mốt thì trái tim nó cũng không hề thay đổi.
- Tớ đến rồi nè. Nó nhắn tin cho em
- Cậu đến thật sao, tớ tưởng cậu đùa đường xa thế mà
- Tớ có đùa đâu, vì cậu mà có gì tớ chẳng làm được
Nói xong câu đó, nó thấy trong ánh mắt em tỏ ra rõ sự cảm động, em xứng đáng được nhận những điều này mà, chắc hẳn em cũng cảm nhận được tấm lòng chân thành từ phía nó.
- Cảm ơn cậu nhé . Nàng nó với nó miệng khẽ cười, có lẽ đó là nụ cười mà nó sẽ nhớ mãi mãi, nụ cười ấy như liều thuốc an thần khiến cho nó quên đi những ám ảnh của giấc mơ kia, với nó đến tận bây giờ nụ cười của Quỳnh vẫn là liều thuốc tốt nhất đối với tâm hồn nó.
Nó đưa cho em xong thì cũng vội đi về, dù sao thì cũng xin phép xếp là đi khảo sát nên việc thì vẫn phải làm, lát mà không có ảnh báo cáo thì không xong được. Nó mong chờ đến ngày mà nó tỏ tình với em biết bao, còn tận 2 ngày nữa. Ngày mai nó sẽ bỏ ra 1 ngày để đi chuẩn bị những thứ cần thiết, đầu nó liên tưởng lên khung cảnh ấy mà miệng cười ngoác ra hạnh phúc, nếu không đeo khẩu trang chắc hẳn người đi đường sẽ nghĩ nó đang bị lên cơn thần kinh mất ………..
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thánh Khư [Dịch]