Logo
Trang chủ

Chương 69

Đọc to

Đứng ngoài cổng nhìn vào, tui có thể thấy tay chân bé đầy lằng ngang dọc, bầm tím….tim tui bắt đầu đập nhanh, thở gấp... …còn tiếp…

_Con khốn!!! Mày đi ra khỏi nhà tao ngay lập tức!!!

Không nghe lời tao là tao đánh chết hai mẹ con mày!!!

Đánh chết cả con chị của mày nữa!!!

Nghe tiếng quát, tui giật mình, nhìn vào, một thằng trẻ măng, chừng hai mươi mấy, tay nó đang cầm cây mây.

Bé Trang thì quì ở đó, cúi gầm mặt.

Cái gì đang diễn ra vậy?

Nó cầm cây mây, nhịp nhịp lên mặt sàn rồi “Vụt!!!”.

Thằng khốn đó đánh bé Trang một cây vào ngay bả vai.

Bờ vai bé xíu đó sao mà chịu nổi.

Bé Trang sụp xuống ngay, tay vịn chặt vai, rũ rượi.

Rồi như chợt hiểu ra, mấy vết bầm chằn chịt đó, những vết thương đó, tất cả đều do thằng đó gây ra…

_Cái thứ như mày nên đi chết đi!!!

Sống ở đây làm chi để chật đất!!!- nó thẳng tay vụt thêm mấy cái nữa vào đùi Trang.

Miệng thì chửi không ngừng.

Bé Trang đau đớn, quằn quại, hai hàng nước mắt bé chảy dài…

Cái chuyện quái này diễn ra bao lâu rồi chứ…tui đứng đó, hai tay bấu chặt vào tay lái xe đạp.

_Con ơi..! Con tha cho em nó đi!!!

Em nó còn nhỏ, tha cho nó đi!!!- mẹ của bé Trang từ trong nhà chạy ra, đã giùm bé mấy cây rồi phủ phục, quỳ ở đó mà che chắn cho bé.

Bác ấy rơm rớm nước mắt.

_Mẹ con mày! Biến hết đi, tao sai nó đi mua rượu mà không mua dám cãi lời tao à?!!- thằng khốn đó chửi bới

_Mua về để mày uống rồi mày đánh vợ mày à?!- Mẹ bé Trang hét lớn

_À! Ra là mày cũng dám cãi lời tao nữa à?!

Cãi nè, mụ già! Dám cãi à?!- Mỗi từ “cãi” của nó là một cây mây vụt xuống tấm hai thân nhỏ bé của mẹ con bé Trang.

Ba bé đâu mà lại để thằng khốn này làm vậy?!

_Thôi mà anh! Anh muốn uống thì để em mua cho!

Anh tha mẹ em với em em đi!!!- bà chị của Trang, tui đã gặp qua một lần, mang cái bụng bầu mà ráng níu kéo không cho thằng chồng khốn nạn tiếp tục đánh mẹ và em.

_Mày tránh ra!- thằng đó hất ngã cả vợ mình, người mang trong mình giọt máu của nó.

Chị của bé Trang ôm bụng nhăn nhó.

Thằng đó vẫn tiếp tục đánh mặc cho bé Trang với mẹ gào khóc.

Mấy người hàng xóm chạy ra, chỉ đứng nhìn, còn cười nữa, họ coi đây là trò vui, thú tiêu khiển của họ à?

Trái tim bị con gì ăn mất rồi à?

Một thằng choai choai, móc cái củ khoai tây của nó ra quay phim.

Hàm răng nghiến kèn kẹt, não tui như muốn nổ tung ra…..
hàng xóm sống với nhau mà vậy sao?

Không lấy được một người can ra, cũng không ai báo chính quyền…

Bây giờ nếu tui xách xe ra về thì không bằng súc vật.

Suy nghĩ kĩ rồi, thà làm trẻ trâu chứ không làm súc vật.

Dựng lại xe, tui bước tới trước cổng nhà bé Trang, kế bên có đống gạch xây, thuận tay, tui cầm luôn hai viên.

Đẩy cổng đi vô một cách tự nhiên, tui giấu hai viên gạch sau lưng, từ từ bước vào nhà bé.

_Thằng kia!!! Mày đi đâu?! Biến ra khỏi nhà tao!- nó quát

Tui cứ bước tiếp, lúc này bé Trang ngước lên nhìn tui, ánh mắt của bé chứa đựng đầy sự sợ hãi.

Rưng rưng nước mắt.

Đầu tóc rối bù, thân thể loan lỗ thương tích.

Còn đâu cô bé xinh tươi ngày nào…”BỐP!!!”, cây mây đập vào bắp tay tui.

Đúng là cây mây có khác, dẻo, đánh đau thật.

Tui đau tận xương, hận tận tủy, đau cho bé Trang.

Hận thằng khốn dám đánh đập, hành hạ bé.

_Tao hỏi mày là thằng nào?! Có biến đi không?!!!- thằng đó lớn tiếng.

_Anh….không…mày có quà.- nó không xứng làm đàn anh.

_Qùa cáp gì?!- nó hất hàm, quơ quơ cái cây

_.......-tui nheo mắt, không nói gì

_Mẹ, thằng điên, câm à?! Nói!

_....Gạch…- tui nói

_Cái chó gì chứ?!- nó hỏi

_GẠCH!!! MÀY ĐIẾC À?! ĐIẾC NÈ! ĐIẾC NÈ!- tui hét lên, thẳng tay tống cho nó hai viên gạch, không biết có trúng không.

Măc kệ , tui quay lại, kéo tay bé Trang chạy ra ngoài.

_...T…sao anh…- hai mắt bé đỏ hoe.

_Đi theo anh.- tui kéo tay Trang xền xệt.

Ra tới chỗ dựng xe, tui nhìn lại vào trong nhà, mẹ bé Trang nhìn theo, gương mặt khắc khổ nhưng phúc hậu.

Thằng kia thì nằm lăn lóc bên cạnh mấy miếng gạch vỡ vụn.

Bà chị của bé Trang thì ráng cố gắng nén đau mà chạy lại lo cho nó…

Tui lên xe, phóng vụt đi.

Từng cái đạp là từng cơn giận, trút nó xuống bàn đạp hết, trút xuống hết…

Trời lại đổ mưa, nặng hạt.

Như ngày tui đi đá banh, đánh nhau rồi bé Trang băng bó cho tui.

Bây giờ khác rồi, người bị thương là bé, bị thương cả thể xác lẫn tinh thần.

Trang vẫn im lặng, không nói gì.

Tui biết bé đang khóc, tui nghe rõ từng tiếng nấc ngắt quãng, nghiến răng, ráng đạp xe thật xanh tới nhà Vi…

“Kính coong! Kính coong! Kính coong! Kính coong!”.

Bấm chuông nhanh hết sức cố thể, mưa càng lúc càng lớn.

Không ai ra mở cửa hết.

Nép vô hiên nhà gần đó, tui dựng xe xuống.

Lấy điện thoại ra, may quá, chưa bị vô nước.

Gọi ngay cho Vi.

_A lô?

_Vi hả? Đang ở đâu vậy?

_Đang ở nhà dì, có chuyện gì không?

_Bé Trang có chuyện rồi! Về nhà liền đi!- tui nói như hét

_Chuyện gì?!

_Về lẹ đi!

_Ừ ừ ! Cúp máy.

Cho cái điện thoại vô lại túi quần.

Tui thở ra một hơi dài.

Nhìn qua Trang, bé đang đứng đó run run, hai tay khoanh lại.

Áo thun ba lỗ, jean ngắn, đã vậy còn ướt nhẹp, không lạnh sao được.

_Lạnh à?- tui nói

_Không.

_Đừng nói dối nữa.

_Không cần anh quan tâm.

_Ừm…- tui hơi bất ngờ

_Thằng đó là anh rể em phải không?

_Ừ.

_Tại sao nó đánh em?

_Đã nói không cần anh quan tâm mà.

_Em bị làm sao vậy?!- tui lớn tiếng

_Không..không bị làm sao hết!- Ánh mắt bé có chút bối rối

_Vậy trả lời anh đi! Tại sao nó đánh em?!

_Đã nói là không cần anh quan tâm mà!

_Trả lời đi!- tui nắm lấy cổ tay của Trang

_Đau! Buông ra!- bé nhăn nhó

_Trả lời anh mau! Tại sao?!

_Anh muốn biết lắm hả!?- bé hét lên

_Ừ! Anh muốn biết đó!

_Tất cả là do anh! Do anh hết! Anh là đồ tồi! Em yêu anh trước mà, nhưng tại sao chứ?! Tại sao anh lại trở thành bạn trai của Linh?! Anh nói đi! Nói đi!- bé Trang vừa nói, vừa khóc, nước mắt thắm đẫm đôi mi.

Nghe đến đây, tui lặng đi.

Nguyên do tất cả là do mình? Sao có thể chứ?

Mình là kẻ làm cho Trang phải đau khổ như vầy sao?

T, mày là thằng khốn nạn như vậy sao?

“Tin! Tin!”- tiếng còi xe, Vi về tới.

_Trời ơi! Em bị sao vậy Trang?- Vi nhảy hốt hoảng

_Không sao đâu chị.- Trang nói

_Còn T nữa, có chuyện gì vậy?

Không trả lời, tui trèo lên xe, đạp về nhà.

Mặc cho Vi kêu tên.

Chạy thật nhanh về nhà.

Bảy giờ rồi.

Không quan tâm, tui đẩy xe vô rồi đi vô nhà.

_Đi đâu mà giờ này mới về?- má hỏi

_Dạ…tại nãy giờ con trú mưa.- tui nói

_Trú mưa mà sao ướt nhẹp vậy?

_Tại con thấy lâu tạnh qua nên đội mưa chạy về luôn.- tui nói dối tiếp

Không đợi má trả lời, tui đi thay đồ rồi lên phòng.

Nằm vật ra giường, chán nản.

Đời sao nhiều cái trái ngang vậy, lấy điện thoại ra nghịch, trong vô thức tui bấm số của bé Trang.

Giật mình, xóa số.

Đề xuất Voz: Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó
Quay lại truyện Ngẫm
BÌNH LUẬN