Chúng tôi còn 12 ngày!
Sau chuyến đi biển, bọn tui trở về, lòng tràn ngập niềm vui. Cũng từ đó, tui tránh mặt Vi nhiều hơn, trong những cuộc nói chuyện hễ có Vi là không có tui. Ngày 8 tháng 3 đến, ngày tui chuẩn bị xa Linh cũng đã đến gần. Đúng vậy, tui và Linh còn đúng 12 ngày bên nhau.
- Sao? Sao? Tám tháng ba làm gì đây mấy thằng pêđê? - thằng Qúi cầm thước gõ gõ lên bảng
- Ăn mừng đê!!! - Năm nổ phát biểu
- Ai không biết, mà ăn mừng làm sao? - Bóng biển nói
- Ý kiến gì không lão đại? - thằng Lân hỏi tui
- Để suy nghĩ, chưa biết nên làm gì.
- Lẹ lẹ đi! Tụi nó đập cửa đòi vô lớp kìa!!! - thằng Tín đứng chặn cửa hét toáng lên
Chẳng qua là không muốn bị lộ bí mật quân sự nên tui với hội chiến hữu chung tay lùa đám con gái với mấy thằng khác ra ngoài rồi khóa cửa lại, giờ chơi sắp hết rồi, bây giờ tụi nó đập cửa đòi vô.
- Ôkê! Lát đi học xong qua nhà tao bàn luôn. - tui nói
- Ừ, vậy đi! - cả đám đồng thanh tán thành
“Rầm!!!”, mấy đứa con trai bên ngoài tông cửa vô, thằng Tín nằm thẳng cẳng.
“Tùng!!! Tùng!!! Tùnggggggggg…!!!!”, tiếng trống trường giục giã, bọn tui xách cặp ra về, sân trường đang vắng lặng bỗng chốc ồn ào như đi hội.
- Tao đưa Linh về đây, tụi bây lại nhà tao chờ trước đi! - tui xách cặp bắn xuống nhà xe, vừa chạy vừa nói vọng lại cho mấy thằng bạn.
Cọt kẹt đạp con ngựa sắt chở nàng về nhà, đầu óc nghĩ vu vơ, không biết 8 tháng 3 nên làm cái gì, mai là 8 tháng 3 rồi.
- Nè, làm gì mà thừ người ra vậy đầu to? - Linh kéo kéo tay áo tui
- Àààà…ngày mai là 8 tháng 3 rồi….
- Thì sao? Có tặng quà cho em hông? - Linh cười
- Không, anh hết tiền rồi. - tui toe toét cười
- Hứ, hông cần. - Linh véo hông tui
- Ây da, đau mà sếp. - tui nhăn nhó
- Blêu… - Linh le lưỡi
- Em đúng là con nít, 8 tháng 3 anh không bao giờ đi tặng quà. - tui xạo sự
- Chứ làm gì?
- Anh chỉ nhận quà thôi.
- Ý anh là em phải mua quà tặng anh á hả?
- Sếp hiểu ý nhân viên quá hị…hị…
- Này thì quà, đầu to, ki bo. - Linh cốc đầu tui một cái rõ đau
- Ui da! Đau.
- Cho anh bỏ tật, hứ.
- Anh giỡn thôi mà.
- Anh giỡn nhây làm chi?
- Hic…chưa gì ăn hiếp tui rồi, mốt tui cưới cô về, cô leo lên đầu tui cô ngồi luôn.
- Ai thèm cưới anh, ki bo.
“Cạch!”, dừng xe lại trước cổng nhà Linh. Em bước xuống vẫn chưa chịu vào nhà mà cứ đứng đó.
- Gì nữa đây cô nương? Sao không vô nhà đi.
- Tui hông thích.
- Trời nắng chang chang mà đứng đây là người ta chửi á.
- Chửi gì?
- Con bệnh.
- Xí, con bệnh mà có người thương được rồi.
- Ai thương?
- Ai biết, có đứa thương mà hông dám nói.
- Ờ….
Rồi “Chóc!”, tui hôn vội lên má em.
- Ai cho anh hôn chứ!
- He he, cái này gọi là cưỡng hôn! Thôi bye bye nha vợ Kem!! He he he!!!
Tui vọt xe phóng đi, ra xa một quãng, tui dừng xe, nhìn lại phía Linh. Vẫn còn thấy Linh đứng đó, tay sờ má. Cái má hồng hồng…