"... Thế từ hồi ra tù đến giờ, anh đã gặp lại vợ con chưa... ?"
Em vừa nói xong thì đột nhiên khuôn mặt lão biến sắc, chẳng còn trầm ngâm như lúc đầu nữa, mà thay vào đó, những giọt nước mắt bắt đầu ứa ra hai bên khóe mi. "Có lẽ mình nói gì sai rồi chăng?..." em chột dạ khi nghĩ lại điều em vừa hỏi, có khi em vừa động vào nỗi đau lớn nhất cuộc đời lão... Đó là đứa con...
"Đợt anh vừa ra tù được một ngày thì ngay ngày hôm sau, anh bắt xe về nhà thăm nó... Nó vẫn ngoan lắm, giống thằng bố nó, ở nhà vẫn học sinh giỏi, nó còn bắt anh hứa mua cho nó cái xe khi nào nó vào đại học..."
Vừa nói lão vừa khua chân múa tay đúng kiểu một ông bố đang hãnh diện khi khoe về con mình. Em nhìn mà cũng cảm thấy vui vui, có lẽ từ đầu lúc nhậu đến giờ, đây là lúc vẻ mặt lão mãn nguyện nhất... Nhưng về sau, bất giác nghĩ lại, em cứ có cảm giác như mọi chuyện không phải như vậy, dường như những giọt nước mắt kia chẳng phải là những giọt nước mắt của hạnh phúc...
"Cái xã hội bây giờ, mọi người nhìn vào một hướng theo số đông. Mọi chuyện dù đúng hay sai chẳng còn quan trọng, chỉ cần đám đông nhìn nhận nó đúng thì nó là đúng, mà nó sai thì sẽ như vậy, chẳng ai có suy nghĩ riêng của mình. Vậy nên đôi khi những thằng ra tù như anh giờ muốn bắt đầu lại, xin đi làm một chỗ nào đó cũng khó, mọi người chỉ cần biết anh đã từng vào tù là sợ hãi tránh xa, chẳng ai nhận cả..."
Lão mở nắp chai rượu ra, rót ra hai cái ly đầy, đưa em một cái rồi lại nói tiếp:
"Mà thôi kể ra cũng phải, ở cái thời đại bây giờ, mọi người bon chen lăn lộn để kiếm tiền đã đủ mệt rồi, còn ai đi quan tâm đến những thằng vào tù ra tội như anh làm gì cho mệt chứ. Vào tù thì là thằng ăn trộm, thằng giết người, cái quy luật đấy bao đời nay thì cũng chẳng trách ai được..."
Nghe xong câu lão vừa nói, em chợt bất giác bật cười vì cái sự thật quá đỗi là đúng của nó. Đúng đến mức tàn nhẫn cho những ai muốn quay đầu lại với xã hội, muốn làm lại mọi thứ từ đầu. Phải chăng câu nói của người xưa "đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại" chỉ đúng với ngày trước, còn bây giờ thì...
Nhìn lão ngồi nhìn xa xăm vô định ra phía ngoài quán mà em thấy thương quá. Một người đàn ông ở cái tuổi này, đáng lẽ ra mọi thứ đã đuề huề, công danh sự nghiệp, gia đình ổn định, nhưng còn lão thì, tất cả những gì lão có lúc này là đôi bàn tay trắng, không bạn bè, gia đình, có chăng chỉ là vài đồng tiền lẻ cùng bao thuốc đốt dần để quên đi cái trớ trêu của cuộc đời. Có lẽ cuối cùng cái sự nghiệt ngã của số phận đã chiến thắng. Đang suy nghĩ mông lung, bất giác em nhìn theo hướng mà lão nhìn...
... Và ở đó là một gia đình đang tổ chức sinh nhật...
... Phải rất lâu sau ngày hôm đó em mới có cơ hội được gặp lại người đàn ông đấy. Cũng là một cuộc hội ngộ khá thú vị và bất ngờ. Nhưng điều mà làm em nhớ mãi không phải là buổi gặp lại lão, mà là ngày hôm sau buổi nhậu, em tình cờ gặp thằng K, anh em lâu ngày không gặp kể từ vụ nó cứu em hôm bị phát hiện con M đến giờ, ngồi nói chuyện trên trời dưới biển, em kể cho nó nghe về lão thì mới biết là thằng K đợt lâu rồi mới chuyển đến nhà thằng bạn thân trọ gần nhà khu lão từng sống hồi trước, mà giờ chỉ có vợ và thằng con lão ở. Thảo nào thằng cu nghe một hồi xong nói luôn là:
"Ôi dời, thằng cha này em còn lạ gì, cuối tuần éo nào đến thăm con chả bị thằng con với con vợ chửi bới đuổi về"... Em nghe xong chẳng nói được lời nào... Cũng chẳng biết phải nên nghĩ điều gì nữa... Tự nhiên mọi thứ thấy trống rỗng đến vô vọng...
Thật đúng là, sau này dù con cái có như thế nào, thì người bố, mẹ luôn luôn chẳng bao giờ oán trách con mình nửa câu... Đối với họ, mỗi đứa con chưa bao giờ là trưởng thành. Có thể về sau này, khi ra ngoài va chạm với đời, bon chen với xã hội đến đâu thì khi về nhà mỗi đứa con lại là những đứa trẻ trong mắt bố mẹ. Và điều này sẽ chẳng bao giờ thay đổi được cho đến khi một ngày nào đó, bố mẹ đã già, những đứa con ngồi cạnh họ trước lúc họ ra đi. Trong cái giây phút thiêng liêng mà ngắn ngủi đó, tất cả mọi kỷ niệm từ khi mới sinh ra chợt ùa về... Và bố mẹ nói một câu mà chẳng bao giờ đứa con có thể quên được..."... Dù con có như thế nào, thì con vẫn luôn là con của bố mẹ..."
... Mỗi người đều có quyền lựa chọn một con thuyền số phận cho riêng mình. Hãy chọn thế nào mà đừng để tổn thương đến những người mình yêu quý. Rồi sau khi chọn xong thì hãy chèo lái nó, vượt qua sóng gió đưa tất cả những người thân yêu đi về cái đích cuối cùng của cuộc đời. Đến khi một lúc nào đó, chiếc thuyền chạm vào vạch đích, ngoảnh nhìn lại quãng đường mình đã đi, ta chỉ mỉm cười mãn nguyện vì đã sống một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc đời đáng để sống...